Rõ ràng là đêm mưa gió, nhưng Lý công công lại toát mồ hôi lạnh trên đầu vì quá sốt ruột.
“Ta biết công công có ý tốt, nhưng công công không cần khuyên ta nữa.”
“Bậc quân t.ử lập thân giữa đời, dưới trời xanh ban ngày, tuyên cáo khắp thiên hạ, phải quang minh lỗi lạc.”
“Có việc nên làm, cũng có việc không nên làm.”
Tạ Chước đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy chiếc ô đang che trên đầu mình ra.
Hắn không đành lòng thấy Cố Vinh dùng khổ nhục kế, nhưng hiện tại hắn cũng không thể không dùng đến kế này.
Hóa ra, khi thế yếu hơn người, mỗi bước đi đều gian nan như vậy.
Tuy nhiên, khổ nhục kế của hắn, không phải dùng với vị Cửu Ngũ Chí Tôn đang ở trong điện kia.
Khổ nhục kế, chỉ hữu dụng với người quan tâm.
“Tiểu Hầu gia, khẩn cầu người nghe lão nô một lời khuyên.” Lý công công xuyên qua từng lớp màn mưa, nhìn chằm chằm Cam Lộ Điện đèn lửa chập chờn, trong lòng không khỏi thở dài.
Một bên là trong điện nằm an lành trên gấm vóc mềm mại, một bên là ngoài điện quỳ giữa mưa chịu phạt.
Sự khác biệt giữa mạnh và yếu, hiển nhiên dễ thấy. Lão làm người hầu nhiều năm, hiểu sâu sắc hậu quả của việc biết rõ không thể làm mà vẫn làm, nghịch cảnh mà đi.
Lão từng chịu ân tình của Điện hạ, con nuôi của lão cũng được Tiểu Hầu gia Tạ chiếu cố nhiều, lão thực sự không đành lòng nhìn Tiểu Hầu gia Tạ lấy tiền đồ tươi sáng ra mạo hiểm.
Nghĩ đến đó, Lý công công nén tính khí, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053694/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.