Thanh Đường trợn tròn mắt, môi khẽ run.
Lão gia sống an nhàn quen rồi, dùng từ trói gà không chặt để hình dung thì không hề quá đáng.
Bản lĩnh lớn nhất của hắn là vung tay áo đập chén trà, cứ thế đi mãi trên con đường giận dữ vô năng không lối thoát.
Một lão gia như vậy, nếu gặp phải sơn phỉ giả dạng lưu manh, tuyệt đối không thể toàn mạng trở về.
Tiểu thư cuối cùng cũng định để lão gia nếm mùi đau đớn thể xác sao? Thanh Đường khẽ tặc lưỡi, thầm lặng đốt một hàng nến trong lòng.
Lão gia tự cầu phúc đi.
Cố Bình Trưng hoàn toàn không biết gì, mắt sáng rực, lộ ra vẻ kích động, dò hỏi: “Nhung Nhung, nếu vì phụ đích thân đến vì mẹ con mà cầu phúc tụng kinh, con có bằng lòng hóa giải hiềm khích với vì phụ không?”
Cố Vinh khẽ nâng mí mắt, ánh mắt lướt qua người Cố Bình Trưng, giọng đầy châm biếm: “Ngươi quả thực là khoan dung với mình mà nghiêm khắc với người khác.”
“Đi hay không đi, tùy ngươi.”
“Đi!”
“Sao lại không đi được chứ.” Cố Bình Trưng cười toe toét.
Cố Vinh cụp mắt, vẻ mặt tràn ngập chế giễu.
Có những người, thấy quan tài cũng không đổ lệ, đ.â.m đầu vào tường cũng không chịu quay đầu.
Chỉ biết than vãn hối tiếc, tại sao không được toại nguyện.
Trước cỗ xe ngựa bằng huyền thiết.
Cố Vinh đưa tay chặn lại Cố Bình Trưng đang định bước lên ghế thấp để leo lên xe, nhíu mày, giọng điệu thản nhiên nói: “Ta nghĩ, Cố phủ chưa đến mức ngươi và ta cần phải chen chúc chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053683/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.