Bên ngoài Thượng Kinh thành.
Quan lộ.
Cố Vinh ngồi buồn chán trong quán trà nhỏ, mân mê chiếc bát sành, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa thành.
Nơi chân trời, mây cuộn mây bay.
Khi thì trời quang mây tạnh.
Khi thì mây nhàn trôi lững lờ.
Khi thân ảnh Tạ Chước xuất hiện, không biết từ lúc nào mây trắng đã tan biến, ánh sáng lốm đốm vừa vặn rọi xuống vai hắn, tựa như phủ lên toàn thân hắn một lớp kim quang rực rỡ, lấp lánh.
Mày mắt Cố Vinh cong cong, tâm tình vui vẻ không tả xiết.
Bất kể trong lòng người khác, Tạ Chước là đóa hoa trên đỉnh núi cao lạnh lùng, hay là Diêm La khiến trẻ con nín khóc, đều không quan trọng.
Đối với nàng mà nói, Tạ Chước chính là nam Bồ Tát.
Nam Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, lại còn thương xót nhân gian.
Cố Vinh đặt chiếc bát sành trên tay xuống, đứng dậy cười nói: “Tạ Như Hành.”
Đã lâu không gặp.
May mắn được gặp.
Đây là lời chưa nói hết của Cố Vinh.
Nhưng, Tạ Chước hiểu tất cả những lời nàng chưa nói hết.
Cố Vinh nghĩ, nếu sau khi đại thù được báo, mọi chuyện đã định, là hắn cũng được.
Ừm, hình như cũng không tệ.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Vinh, Tạ Chước đột nhiên cảm thấy một trận căng thẳng.
Má hắn không tự chủ được nhuộm một vệt hồng, vệt hồng lan dần đến tận vành tai.
Vầng trăng lạnh trên đỉnh tuyết đột nhiên hóa thành đóa hoa run rẩy đung đưa trên cành, khiến người ta lưu luyến không muốn rời.
Trong đầu Cố Vinh hiện lên cụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053673/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.