Cố phủ. Vọng Thư viện.
“Bùi Tự Khanh mời ta đến Duyệt Tâm Các gặp mặt?”
Ánh mắt Cố Vinh lộ ra vẻ trêu ngươi, xen lẫn sự giễu cợt khó tả.
Thanh Đường gật đầu: “Tên đăng đồ t.ử lòng dạ dơ bẩn đó ra lời uy hiếp, nói rõ ràng nếu tiểu thư không đồng ý, hắn ta sẽ...”
Thanh Đường ngập ngừng, tựa như vì xấu hổ và phẫn nộ mà khó nói nên lời.
Cố Vinh không hề hoảng hốt: “Thì sao?”
“Là làm ô uế thanh danh của ta? Hay là mặt dày vô liêm sỉ?”
Thanh Đường nghiến răng: “Sẽ tuyên bố chuyện ở eo sau bên phải tiểu thư có một nốt ruồi son cho người người đều biết.”
Cố Vinh nhếch môi.
Bùi Tự Khanh hành sự quả nhiên vẫn luôn hạ đẳng như vậy.
Nói thật, Bùi Tự Khanh không phải phu quân cũ của nàng, mà càng giống lịch sử đen tối của nàng hơn.
Nhắc đến, quả thật mất mặt.
“Cứ gặp đi.”
Coi như là gặp Bùi Tự Khanh kiếp trước.
Nàng quả thật có chút tò mò, Bùi Tự Khanh đã thức tỉnh ký ức, sẽ ra cái bộ dáng gì.
Thật tốt. Đạp kẻ như Bùi Tự Khanh dưới gót chân, để kẻ như Bùi Tự Khanh thối rữa trong bùn lầy, phải chăng là một việc vô cùng thú vị.
“Tiểu thư?” Thanh Đường trợn tròn mắt, rất là khó hiểu.
Tiểu thư không phải là người sẽ cúi đầu chịu sự uy hiếp.
Cố Vinh vỗ vỗ vai Thanh Đường: “Không sao đâu.”
Thanh Đường lo đến toát mồ hôi. Sao có thể vô hại!
Cũng không biết Bùi Tự Khanh làm sao lại biết chuyện riêng tư của tiểu thư.
Duyệt Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053660/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.