Hắn cần phải cân nhắc ý muốn của Cố Vinh, càng phải chu toàn để giữ gìn thể diện của nàng.
Vậy thì những gì hắn nợ Cố Vinh, nên trả lại bằng cách nào đây.
Tạ Chước tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách trên ngói lưu ly.
Đêm mưa rất tĩnh lặng, nhưng cũng thật ồn ào.
Vừa đúng như tâm trạng của Tạ Chước lúc này.
Bất kể Cố Vinh muốn làm gì, hắn cũng sẽ không có bất cứ ý kiến phản đối nào.
Muốn phục thù, cứ việc phục thù.
Cho dù có chọc thủng trời, hắn cũng sẽ không chút do dự bảo vệ Cố Vinh.
Thời gian trôi qua dường như chậm chạp bất thường, mỗi khoảnh khắc đều kéo dài vô tận, nhưng ngay trong sự chậm rãi ấy, bất giác ngẩng đầu nhìn lên, trời đã sáng rõ.
Một trận mưa đêm qua gột rửa cả bầu trời trở nên trong vắt, cơn gió nhẹ nhàng tươi mát đặc trưng sau mưa mang theo hương cỏ cây lướt qua đình viện, xuyên qua cửa sổ, tiến vào trong phòng.
Tạ Chước cả đêm không ngủ.
Khẽ xoay chuyển cổ bị cứng đờ, ánh mắt liếc qua khóe mắt thấy bản thảo bị gió nhẹ lật qua lật lại phát ra tiếng sột soạt, trong đôi mắt mờ mịt chợt lóe lên một tia sáng.
Tự oán tự than không phải là điều nên làm.
Đại thù của Cố Vinh chưa báo, hắn không có tư cách tự thương tự tiếc.
Tạ Chước đẩy cửa phòng ra, liền thấy Thừa Thăng đang đứng canh gác dưới hiên nhà.
“Tiểu Hầu gia.” Thừa Thăng cúi đầu chắp tay, giọng nói mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053658/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.