Cố Vinh cười một tiếng đầy chột dạ.
Ban đầu là không biết nên bắt đầu vẽ từ đâu, sau khi có chút manh mối, nàng lại vô tình biết được Tạ Chước chính là nam Bồ Tát ở Phật Ninh Tự.
Kể từ lúc đó, nàng đã không dám đặt bút nữa.
Gió chợt nổi lên, thổi gợn sóng cả hồ nước xuân.
Bút mực thư họa sẽ làm lộ ra những tâm tư gợn sóng, lăn tăn của nàng.
“Có thể cho ta thêm chút thời gian được không?”
Ánh mắt Tạ Chước trong veo mà sắc bén, không rời một khắc nhìn Cố Vinh, như muốn nhìn thấu những chuyện cũ mà hắn khao khát muốn biết từ nụ cười kia của nàng.
Bị cảm giác áp bức vô hình bao phủ, trái tim Cố Vinh run rẩy, nàng lắp bắp nói: “Chờ ta về phủ, ta sẽ động bút ngay.”
Là nàng thất hứa trước, không trách Tạ Chước lại truy vấn.
Mãi lâu sau, Tạ Chước bất lực thở dài.
Hận nàng là khúc gỗ!
“Giả sử ta và Bùi Tự Khanh đều trúng kịch độc, mạng sống chỉ còn trong gang tấc, mà trong tay ngươi lại có một viên t.h.u.ố.c giải duy nhất có thể cải t.ử hoàn sinh, trong khoảnh khắc sinh t.ử này, ngươi sẽ chọn cứu ai?”
Cố Vinh nhìn Tạ Chước với vẻ mặt kỳ quái.
Ấu trĩ!
Quả thực ấu trĩ!
“Cứu ngươi.”
“Không cần do dự.”
Nàng hận không thể thấy Bùi Tự Khanh chịu đựng mọi khổ sở mà c.h.ế.t.
Mắt Tạ Chước khẽ lóe lên, ánh nhìn tràn đầy vẻ tươi sáng, rực rỡ.
“Vậy sau khi cứu ta, ngươi có cùng Bùi Tự Khanh đồng sinh cộng t.ử không?”
Trong quyển thoại bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053639/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.