Thanh Đường nhẹ nhàng lau bụi trên lòng bàn tay, nghiêm túc nói: "Có lẽ trong số các dì nương của nhị lão gia, có người thích trông coi cổng chăng."
Lấy A Tị và Kinh Chập mà Cố Vinh quen thuộc nhất làm ví dụ, đủ thấy hai mươi tư tiết khí và mười hai canh giờ của Cố nhị gia, quả thực là trăm hoa đua nở, mỗi người mỗi vẻ.
"Cũng không phải là không thể."
Cố Vinh bị thuyết phục.
Dọc theo lối đi nhỏ lát gạch xanh, Cố Vinh giữa làn khói bốc lên đã thấy Cố nhị gia đang phe phẩy quạt bồ, mặt mày lấm lem tro bụi.
"Nhị thúc."
Khoảnh khắc giọng Cố Vinh vang lên, thân hình Cố nhị gia đột ngột khựng lại, ông chậm rãi ngẩng đầu lên, chiếc quạt bồ trong tay không tự chủ mà tuột xuống, trên mặt ông lộ ra nụ cười vừa hiền lành vừa có chút hài hước, khẽ gọi: "Vinh nha đầu."
Khi cười, Cố Vinh mới phát hiện, hàm răng trắng sáng của Cố nhị gia cũng đã bị phủ một lớp tro bụi xám xịt.
Toàn là mùi củi lửa.
"Kính chào đại tiểu thư."
Các dì nương bên cạnh Cố nhị gia khẽ phúc thân với Cố Vinh.
Trong đó có một dì nương đang nắm chặt một chiếc đùi gà lớn, da ngoài vàng giòn, bên trong tươi non, mùi thơm dầu mỡ quyến rũ lan tỏa khắp không khí.
Cố Vinh khóe miệng hơi co giật, thầm nghĩ, đây là Tổ Ẩm Thực.
Tiếng thổi kéo gảy đàn nghe ở đầu ngõ là Tổ Tài Nghệ.
Phải nói công bằng, Tổ Tài Nghệ thì không tiện bình phẩm, nhưng Tổ Ẩm Thực thì quả thực có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053633/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.