Thế nhân thường nói: “Mẹ nhờ con mà quý.”
Tuy nhiên, câu nói này ngược lại cũng đúng: “Con nhờ mẹ mà quý.”
Cố Bình Trưng trong lòng đầy nghi kỵ, ghê tởm việc Đào thị cắm sừng mình, thì làm sao có thể yêu thương Cố Phù Cảnh như trước được nữa.
Ngoài Cố Phù Cảnh, Cố Bình Trưng chỉ còn lại duy nhất Cố Tri là con trai.
Đào thị chỉ cần suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ dụng ý của Cố Bình Trưng.
Hắn đang định chuyển sang bồi dưỡng Cố Tri sao? “Thiếp thân không biết.” Đào thị yếu ớt đáp.
Độc Bán Trúc Phất trong cơ thể mẹ, độc tính sẽ không ngừng được t.h.a.i nhi hấp thụ.
Theo lý mà nói, Cố Tri phải c.h.ế.t ngay trong bụng mẹ.
Nào ngờ, Vinh thị phúc lớn mạng lớn, trong t.h.a.i kỳ liên tục bồi bổ, Cố Tri may mắn giữ được một mạng.
Cố Bình Trưng nghe vậy, sắc mặt lại lạnh đi vài phần.
“Đi hỏi Thẩm Kỳ Sơn.”
“Lập tức đi!”
Giọng điệu của Cố Bình Trưng tràn ngập sự quả quyết không thể nghi ngờ.
Đào thị khẽ nhắc nhở: “Lão gia, vợ chồng Thẩm Kỳ Sơn vẫn còn đang ở Kinh Triệu ngục.”
Cố Bình Trưng cười nhạo một tiếng: “"Nến đỏ chập chờn, uyên ương có đôi chẳng biết kiêng dè, giờ đi thăm ngục lại có điều phải lo lắng à.”
“Hãy chuyển lời đến Thẩm Kỳ Sơn, tốt nhất hắn nên có phương t.h.u.ố.c giải độc, nếu không, ta không ngại ra tay hành động, khiến cả nhà họ Thẩm đoàn tụ dưới chín suối.”
“Tương tự như vậy, ngươi cũng nên tìm mọi cách khiến Thẩm Kỳ Sơn mở miệng, nếu không, ta sẽ thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053626/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.