Cố Vinh hơi sững lại.
"Thanh Đường, ta tỉnh táo lắm."
Nàng lý trí cân nhắc lợi hại, bình tĩnh xem xét khả năng giữa nàng và Tạ Chước, và sáng suốt lựa chọn dừng lại đúng lúc.
"Chàng ấy có ơn cứu mạng với ta."
Nghĩ kỹ lại, sau khi trọng sinh, Tạ Chước chính là món quà hậu hĩnh đầu tiên mà trời cao ban tặng cho nàng.
Có lẽ, từ khoảnh khắc đó, quỹ đạo vận mệnh đã lặng lẽ mở ra, báo hiệu một định mệnh ngày càng gần, không thể nào né tránh.
Tự hỏi lòng mình, nàng biết Tạ Chước chung quy là một người khác biệt.
Chim nhạn bay qua để lại dấu vết, gió thổi qua để lại âm thanh, vậy mà Tạ Chước quang phong tề nguyệt (thanh cao sáng sủa) như thế, dấu vết sự tồn tại, âm thanh hành động của chàng, làm sao có thể không lưu lại trong lòng nàng? Trong vận mệnh đan xen, tràn ngập dấu ấn của Tạ Chước.
"Ơn cứu mạng?" Thanh Đường kinh ngạc.
Cố Vinh gật đầu: "Ở Phật Ninh Tự, chính Tạ Chước đã tặng ta t.h.u.ố.c giải lúc ta thần trí không rõ, giữ lại sự trong sạch cho ta, khiến ta có thể toàn thân rút lui an toàn khỏi âm mưu của Bùi Tự Khanh và Đan Chu."
"Có thù phải báo thù, có ân cũng phải báo đáp ân."
Nói đến đây, Cố Vinh đổi giọng: "Thanh Đường, vì sao ngươi lại nghĩ Tiểu Hầu gia họ Tạ vừa tốt lại vừa không tốt?"
Thanh Đường thu lại sự kinh ngạc trong lòng, thành thật bày tỏ những lo lắng của mình.
Cố Vinh im lặng.
Vấn đề nan giải nhất không phải đến từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053624/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.