Cố Vinh khinh miệt liếc nhìn Nhữ Dương Bá đang lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Sau đó, nàng xòe tay ra, từng chữ từng chữ nói: “Bảy trăm lạng.”
“Đào di nương sẽ không trở mặt không nhận nợ đấy chứ.”
Hai mắt Đào di nương đỏ hoe, căm phẫn nhìn Cố Vinh, sợi dây căng thẳng trong lòng bị ngọn lửa giận dữ thiêu đốt mà đứt phựt, sự oán độc dường như muốn trào ra ngoài.
Nàng ta thật sự rất hối hận!
Hối hận vì đã khinh địch, không sớm đưa Cố Vinh xuống dưới bầu bạn với tiện phụ kia!
“Bá gia, Đại tiểu thư rõ ràng là muốn tự tay hủy hoại Nhữ Dương Bá phủ, muốn nhìn người tan cửa nát nhà.”
Cố Vinh hơi nhấc mí mắt, lướt nhìn nàng ta một cách thờ ơ, trong mắt mang theo chút mỉa mai: “Khi chuyện xấu xí ở thuyền hoa của Thẩm Hòa Chính đã ai ai cũng biết, ta đã nói với Phụ thân rằng chữ ‘Vinh’ trong ‘Nhữ Dương Bá phủ cùng nhau vinh hiển’ chính là chữ ‘Vinh’ của Cố Vinh ta!”
“Phụ thân không để tâm, rồi lại bày trò m.a.n.g t.h.a.i giả, lại dùng Vu cổ, rốt cuộc thì ai mới là người tự tay hủy hoại Nhữ Dương Bá phủ?”
“Đừng dài dòng nữa, bảy trăm lạng!”
Nhữ Dương Bá cố hết sức đè nén cơn giận, tự mình từ chiếc hộp khảm xà cừ hoa điểu bằng gỗ t.ử đàn sau giường, lấy ra một tờ ngân phiếu một ngàn lạng, rồi bước đến trước mặt Cố Vinh, dịu giọng nói: “Rong Rong, chỉ cần Nhữ Dương Bá phủ có thể bình an vượt qua cơn nguy biến lần này, sau này Tiểu Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053603/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.