Nhữ Dương Bá buông vạt áo Đào thị ra, vẻ mặt kinh hãi nhìn Cố Vinh.
G.i.ế.c thê t.ử đang sống dưới sự chứng kiến của Tạ tiểu hầu gia và Từ Thái y ư? Lão chỉ là tức điên lên, chứ chưa thực sự phát điên!
Cố Vinh thật sự đang không tiếc công sức đẩy lão vào đường c.h.ế.t.
Gió thổi làm màn châu trước cửa lay động, phát ra tiếng “hoa lạp lạp”, tựa như tiếng kiếm ngân khi rút khỏi vỏ.
Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm bén nhọn lọt vào mắt, cơn giận trong lòng Nhữ Dương Bá lập tức bị một luồng hàn ý lạnh buốt thay thế, lạnh thấu xương.
Không chỉ là phát lạnh.
Mà là sợ hãi.
Mặc dù Nhữ Dương Bá rất không muốn thừa nhận, nhưng lão buộc phải thừa nhận, lão đang sợ hãi cô con gái này.
Nếu sớm biết như vậy...
Sát ý vừa nảy sinh còn chưa kịp lan tỏa đã bị sự sợ hãi bao trùm.
Thấy Nhữ Dương Bá lâu không nhận kiếm, Cố Vinh tự giễu cười một tiếng, trường kiếm tuột khỏi tay rơi xuống, đập vào sàn nhà sáng bóng.
“Ta suýt quên mất, với tình sâu ái trọng mà phụ thân dành cho Đào di nương, sao nỡ xuống tay. Đừng nói là tuyệt t.ử dược, e rằng Đào thị có dâng cho phụ thân thạch tín rượu độc, phụ thân cũng sẽ vui vẻ đón nhận như uống mật ngọt.”
“Cả đời mẫu thân ta thật sự là một trò cười hoang đường.”
“Nữ nhi chúc phụ thân và Đào di nương đời đời kiếp kiếp bách niên giai lão.”
Lồng n.g.ự.c Nhữ Dương Bá phập phồng kịch liệt, gân xanh trên trán và thái dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053597/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.