“Đào di nương, nghe nói tình hình của Phù Cảnh đệ đệ không ổn lắm.”
“Xin người tiết ai thuận biến.”
Cố Vinh cố ý làm ra vẻ đau thương, ai oán nói.
Đào di nương cảm thấy lòng đau như cắt lại còn bừng bừng lửa giận, tất cả sự kiên nhẫn gần như tiêu tan hết.
“Đại tiểu thư, Phù Cảnh đệ ấy còn sống!” Đào di nương nghiến răng nghiến lợi nói, mỗi từ như thể bị ép ra khỏi kẽ răng.
Cố Phù Hi cúi đầu, có chút căng thẳng siết c.h.ặ.t t.a.y mình, run rẩy nói với giọng yếu ớt: “Trưởng tỷ, tiết ai thuận biến là lời an ủi người sống khi điếu tang, dùng lúc này e rằng có ý nguyền rủa Phù Cảnh.”
Nói rồi, nàng ta khẽ liếc nhìn Cố Vinh một cái, thêm lời thừa thãi: “Phù Hi biết trưởng tỷ yêu thương Phù Cảnh, nhưng nếu lời này truyền đến tai người ngoài, e rằng sẽ hiểu lầm trưởng tỷ.”
Cố Vinh hứng thú nhìn Cố Phù Hi.
Cuối cùng cũng chịu vào chính đề rồi sao? Chỉ là không ngờ, chính đề này lại do Cố Phù Hi dẫn ra.
Dường như nghĩ đến điều gì, Cố Vinh ý tứ thâm sâu: “Phù Hi muội muội nói đúng, ta là người thương yêu Phù Cảnh nhất.”
“Nhưng những năm này ta sống dưới tay Đào di nương, do tình thế bức bách, rốt cuộc đọc sách cũng ít đi. Phù Hi muội muội là người ôn nhu hiền lành, hiểu chuyện nhất, hẳn sẽ thông cảm cho ta.”
Nếu không thương yêu, nàng đã không thay đổi sinh thần bát tự của Cố Phù Cảnh trên con rối.
Đào di nương và Cố Phù Hi nhìn nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053590/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.