"Tổ mẫu, xin người chuẩn tấu cho tôn nhi cạo tóc xuất gia!"
Gió chẳng định, lòng người chưa yên.
"Tổ mẫu yêu thích Hướng thị biểu muội đến vậy, không tiếc đón Hướng thị biểu muội về Hầu phủ, khiến tôn nhi nhìn thấy hy vọng phá vỡ cảnh lưỡng nan này. Hãy thu nhận Hướng thị biểu muội làm con thừa tự của Trung Dũng Hầu phủ, ghi vào tộc phả, thay tôn nhi ở bên cạnh Tổ mẫu để người được vui lòng, như vậy tôn nhi cũng không còn vướng bận, có thể quy y Phật môn, một lòng thờ phụng Phật Tổ."
"Tôn nhi nguyện vẹn toàn cho Tổ mẫu, mong Tổ mẫu cũng có thể vẹn toàn cho tôn nhi."
Từng lọn tóc mực đen rũ xuống, giới đao dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Sợ đến mức Tạ lão phu nhân ba hồn bảy vía bay đi hết.
Bà chỉ muốn Chước nhi thu Dung Nguyệt làm quý thiếp, chứ chưa từng nghĩ sẽ bức Chước nhi xuất gia.
Còn cái luận điệu nhận Hướng Dung Nguyệt làm con thừa tự thay cho Chước nhi, đó lại càng là lời vô căn cứ.
Nếu bà dám đề xuất, các tộc lão Tạ thị sẽ không tha cho bà.
"Chước nhi, đừng cạo nữa, đừng cạo nữa, Tổ mẫu sẽ lập tức tiễn Dung Nguyệt ra khỏi phủ."
Tạ Chước cười khổ, mày mắt thanh đạm: "Tôn nhi từ bỏ duyên thân để theo đuổi Phật pháp, việc này vốn đã là bất hiếu, lại làm sao nhẫn tâm nhìn Tổ mẫu chịu đựng nỗi đau cắt đứt tình thân?"
"Tổ mẫu cứ an tâm, việc quá kế tôn nhi sẽ tự mình đi giải thích với các tộc lão."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053587/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.