Cố Vinh nước mắt như suối tuôn rơi, trong mắt tràn đầy bi thương, nghẹn ngào nói: “Phụ thân, người...”
Nàng chưa nói hết lời đã lệ đã tuôn rơi.
“Hóa ra trong mắt Phụ thân, ta là sao chổi, là kẻ phá hoại gia đình.”
“Mẫu thân mất sớm, đệ đệ bệnh tật, ta tưởng rằng, Phụ thân là chỗ dựa của ta.”
“Nghĩa là dù Phụ thân không thích ta, lần lượt đ.á.n.h mắng phạt quỳ cắt khẩu phần ăn, ta đều tự nhủ hết lần này đến lần khác, Phụ thân chỉ nghiêm khắc với ta, chứ không phải không quản yêu thương ta.”
Nói đến đây, Cố Vinh dừng lại một chút, cười khổ một tiếng: “Là ta tự lừa dối mình rồi.”
“Phụ thân, đ.á.n.h đi ạ.”
“Cứ xem như đệ đệ Phù Cảnh là do ta đẩy xuống.”
“Người và Đào di nương có thể giống như năm năm qua, đổ mọi thứ ô uế lên người ta.”
“Đã quen rồi.”
Quý khách mà Cố Phù Cảnh dày công mời đến, lại trở thành nhân chứng cho sự dũng cảm nghĩa hiệp của nàng.
Sau hôm nay, nàng sẽ triệt để gỡ bỏ bốn chữ bất hiếu bất đễ.
Kẻ nào bất hiếu bất đễ, lại có thể bất chấp sinh t.ử cứu đệ đệ cùng cha khác mẹ, lại t.h.ả.m đến mức bị cha ruột chỉ mũi đ.á.n.h tai mà mắng là sao chổi.
Chậc!
Nàng là một cô gái đáng thương bậc nhất thế gian, mẫu thân mất sớm, phụ thân không thương.
Chỉ là, khí thế của Tạ tiểu hầu gia sao lại đáng sợ đến vậy!
Đôi mắt đen láy, uy nghiêm như núi,
Lạnh lùng tựa hồ sen băng giá kia.
Nhìn khiến người ta phát lạnh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053584/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.