Ánh mắt liếc qua bóng hình trong chiếc gương đồng ố vàng, Cố Vinh giơ tay, khẽ kéo khóe môi, càng làm vẻ mặt nàng trở nên yếu ớt và đáng thương.
Vở kịch diễn tốt là được, còn tâm tư ẩn giấu dưới khuôn mặt hoa phù dung kia, không quan trọng.
"Tiểu thư, nô tỳ sẽ phối hợp thật tốt."
Ngoài cửa sổ, cành hoa phất qua vạt áo, bóng người lay động.
Cố Vinh khẽ mở đôi môi mỏng: "Phụ thân."
Cùng lúc đó, Tạ Chước, người đã nhập cuộc làm quân cờ, đang bước đi song song cùng Từ Thái y.
"Về chuyện học trò, xin Từ Thái y giúp tại hạ giữ kín." Tạ Chước khẽ nói.
Từ Thái y mím môi, do dự mãi, cuối cùng cũng nói: "Khẩn cầu Tiểu Hầu gia cho lão hủ một lời rõ ràng, ngài tốn hết tâm tư vào Nhữ Dương Bá phủ, là vì việc công hay vì tư tâm?"
Lão đã dùng từ ngữ vô cùng uyển chuyển, cân nhắc kỹ lưỡng.
Tạ Chước ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng chất vấn ngược lại: "Từ Thái y nghĩ sao?"
Câu hỏi ngược cũng chính là câu trả lời.
Từ Thái y cảm thấy trái tim già nua của mình đập thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tiểu Hầu gia, tiền đồ mờ mịt lắm thay."
"Sự tại nhân vi (Mọi việc là do con người làm nên)." Giọng Tạ Chước không chút gợn sóng.
Từ Thái y thở dài chấp nhận số phận: "Lão hủ sẽ giữ bí mật cho Tiểu Hầu gia, không để người ngoài biết."
Tạ Chước dừng bước, cúi đầu chắp tay hành lễ: "Tạ ơn Từ Thái y."
"Tiểu Hầu gia không cần tiễn." Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053561/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.