Hai chữ "bồi thường" nhẹ nhàng kia, tựa như cơn mưa xuân thấm đẫm hơi lạnh, từng tấc từng tấc bò qua trái tim Tạ Chước, khiến vệt đỏ đang lan trên má hắn cũng dần tiêu tan.
Cố Vinh chọn hắn làm quân cờ, không phải vì tâm ý, mà là sự phù hợp sau khi cân nhắc lợi hại. Có lẽ còn xen lẫn sự hận thù đối với Lạc An, muốn dùng hắn để trả thù Lạc An.
Nếu không phải vì Lạc An, Cố Vinh, đóa hoa nở rộ giữa khe đá này, sẽ chọn ai làm chiếc ô che mưa chắn gió cho nàng trước khi nàng có thể cành lá sum suê? Chắc chắn không phải là hắn.
"Tiểu Hầu gia, bình an vui vẻ, thuận lợi vô sự." Cố Vinh đứng thẳng người dậy, ánh mắt long lanh.
Vô cùng ngây thơ.
Vô cùng chân thành.
Trong đôi mắt sáng ngời là niềm vui sướng và kỳ vọng thuần túy nhất.
Tạ Chước dùng đầu ngón tay khẽ vuốt bùa bình an nơi thắt lưng: "Món bồi thường này, ta nhận."
Thực ra hắn muốn nói, Cố đại cô nương, không cần như vậy.
"Đáp lại tấm lòng, sau này nếu cô nương có khó khăn gì, cứ sai người nhà đến Trung Dũng Hầu phủ báo tin."
"Tạ Tiểu Hầu gia, quả là bậc chân quân tử." Cố Vinh đôi mắt cong cong mỉm cười.
"Dừng xe."
Cố Vinh mỉm cười nhìn Tạ Chước bước xuống xe ngựa, rẽ vào con hẻm dẫn đến Đại Lý Tự.
"Tiểu thư, Tạ Tiểu Hầu gia trông có vẻ là một người tốt." Thanh Đường cảm khái, giọng không mấy tự tin.
Dù sao thì trước đây nàng cũng từng nhìn nhầm Thẩm Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053555/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.