“Phụ thân lại không biết sao?”
“Nhữ Dương Bá phủ quả thực là miếu nhỏ gió lớn, nước cạn ba ba nhiều.”
Cố Vinh cứ bình thản nói như vậy, sự châm biếm trong giọng nói, tựa như lá trúc trong sân xào xạc dưới làn gió nhẹ, tuy nhẹ nhàng nhưng nghe rõ mồn một, không ai có thể phớt lờ.
Nhữ Dương Bá tức giận trợn mắt, định tiếp tục mắng.
“Phụ thân.” Ánh mắt Cố Vinh trong trẻo nhìn Nhữ Dương Bá: “Tiểu Tri vốn dĩ có thể khỏe mạnh.”
Dứt lời, nàng lại như chim hồng lướt qua tuyết, thoáng nhìn Cố Phù Hi một cái.
Cố Phù Hi đang trốn sau lưng Nhữ Dương Bá, ánh mắt lóe lên.
Còn Nhữ Dương Bá thì thân hình run rẩy, sau đó vội vã bỏ chạy.
Cố Vinh cười khẩy.
Sự náo nhiệt không bao giờ kết thúc của Nhữ Dương Bá phủ thì có hề gì? Dù sao Nhữ Dương Bá cũng muốn lập Cố Phù Cảnh làm Thế tử, chẳng buồn đối xử hòa nhã với Tiểu Tri.
Bát canh này, Tiểu Tri không được uống, vậy thì ta sẽ hất cả nồi đi.
Đến lúc đó, nàng sẽ mang Tiểu Tri về Dương Châu, tiếp tục sống cuộc đời phú quý gấm vóc, tiêu xài xa hoa.
“Liên Chi,” giọng Cố Vinh chứa ý cười, “tiểu thư nhà ngươi đã đi rồi, nàng ta không cần ngươi, cũng không màng sống c.h.ế.t của ngươi nữa.”
“Thanh Đường, ném Liên Chi ra khỏi Trúc Vy Viện.”
“Nếu Cố Phù Hi còn nhớ tình chủ tớ ngày xưa, muốn ra tay cứu giúp thì cứ để nàng ta cứu.”
“Nếu không nhớ, vậy thì sống c.h.ế.t có số.”
Nghe lệnh, Thanh Đường nhanh nhẹn cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053551/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.