Việc bắt một người đàn bà độc ác phải diễn vai bạch liên hoa yếu đuối đáng thương quả thật có phần khó khăn. Cố Vinh khẽ vuốt lọn tóc buông xuống, ánh mắt lấp lánh, trong lòng cảm thán.
Thanh Đường đưa chiếc khăn lụa ngâm nước đá, ôn tồn nói: "Tiểu thư, đắp mắt đi ạ."
Đêm qua nàng hầu hạ, tận mắt chứng kiến tiểu thư ôm truyện mà khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến thỏa thuê.
Hết cuốn này đến cuốn khác.
Khi chân trời hừng đông, mắt tiểu thư sưng húp, mi dưới thâm quầng tiều tụy, mặt trắng bệch như thoa phấn.
Thanh Đường có chút xót xa.
Cố Vinh nhận lấy khăn, tựa vào thành xe, đắp lên đôi mắt, u uẩn nói: "Thanh Đường, cầu nhân đắc nhân."
Cầu nhân đắc nhân, nàng đã mãn nguyện.
Xe ngựa lăn bánh tiến về phía trước, cơn buồn ngủ dần lan tỏa, Cố Vinh khẽ che môi son, ngáp một cái, rồi từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Cứ thế ngủ suốt dọc đường.
Cho đến khi xe ngựa dừng lại bên ngoài Nhữ Dương Bá phủ, Thanh Đường mới gọi Cố Vinh tỉnh dậy.
"Bá gia, đại tiểu thư đã về."
Nhữ Dương Bá nhận được tin, vội vã chờ ở bên ngoài Vọng Thư Viện, đi đi lại lại, nét mặt lộ vẻ lo lắng.
"Con có phải đã khiến Vương phi không vui không?"
Vừa nhìn thấy Cố Vinh, Nhữ Dương Bá đã hỏi thẳng mặt.
"Vương phi là huyết mạch Đế vương, sao có thể là cố giao với nữ nhi thương gia Dương Châu chứ?"
Cố Vinh nhướng mày nhìn Nhữ Dương Bá, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu mang theo vẻ châm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053545/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.