Tạm thời chưa bàn đến chiếc váy lụa đỏ thêu kim tuyến và gấm dệt kia có giá trị bao nhiêu, nhưng cây trâm vàng Khổng Tước Khai Bình nạm đá quý kia, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Đó là trân phẩm của Đắc Nguyệt Lâu.
Có thị trường nhưng vô giá.
Ngọc Tuyền nương t.ử xinh đẹp vô song của Khúc Minh Hồ từng cười nói: Dễ kiếm được tình lang, khó kiếm được trâm vàng Khổng Tước Khai Bình nạm đá quý.
Mà giờ đây, để đuổi kẻ nghèo hèn đi, nàng mở miệng tùy tiện ban cho vạn tám ngàn lượng bạc.
Nếu hắn bỏ lỡ Cố Đại tiểu thư rộng rãi như thế này, đến trời cao cũng không dung thứ.
Thẩm Hòa Chính nở nụ cười chân thật và nho nhã trên mặt, ánh mắt tràn đầy tình ý.
Cố Vinh rũ mắt, trong ánh mắt xẹt qua một tia châm biếm.
Thử hỏi, trên đời này ai nhìn núi vàng biển bạc mà không thấy thâm tình? Với tài sản nàng đã lộ ra, Thẩm Hòa Chính hoàn toàn không cần phải giả vờ diễn kịch, tất cả đều là chân tình thực cảm.
Nàng thật sự chu đáo.
“Thẩm công tử, Thẩm gia nghèo túng đến mức ngay cả gương đồng cũng không mua nổi sao?”
“Ngươi là loại cóc ghẻ gì, lại dám mơ ước Đại tiểu thư phủ Nhữ Dương Bá.” Cố Vinh cất giọng mang theo sự kiêu ngạo vừa phải: “Mới gặp mặt đã dám lớn tiếng khoác lác, Thẩm Nguyên Thanh, ngươi xứng sao?”
Sắc mặt Thẩm Hòa Chính đột nhiên trở nên âm trầm, sau đó hắn cúi đầu, che giấu sự biến động cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt, rồi ngẩng đầu, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053529/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.