“Nhưng...”
Nhưng Cố Vinh là nữ tử.
Hắn là nam t.ử còn mang tiếng hoàn khố, huống hồ là Cố Vinh đây.
Những lời chỉ trích đó rơi vào thân Cố Vinh sẽ biến thành phóng đãng.
“Nhị thúc,” Cố Vinh cười tủm tỉm, “Danh tiếng mới thật sự là vật ngoài thân.”
“Khi để tâm, nó là lưỡi d.a.o bén nhọn m.ó.c t.i.m moi ruột.”
“Khi không để tâm, nó chỉ là cơn gió xuân lướt qua mặt, thổi bay vạt áo.”
Cố Nhị gia mờ mịt, đôi mắt tròn xoe chất chứa vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Vinh nha đầu, Đào thị lại làm chuyện gì quá đáng rồi sao?”
Không ai lại vô duyên vô cớ mà đại triệt đại ngộ.
Sự phóng khoáng này, nói bi quan hơn, chính là sự bất đắc dĩ và quyết tuyệt của kẻ đã phá vỡ chum vại, không còn gì để mất.
Cố Vinh sững người, sau đó lắc đầu: “Ta có thể đối phó.”
“Vậy nhị thúc đi đây.” Cố Nhị gia bán tín bán nghi, đột ngột vỗ mạnh chiếc chậu đồng trong tay, gân cổ lên, hô lớn: “Nhữ Dương Bá thân thể khang kiện, phúc thọ miên trường, Đào di nương lại rủa phu quân sớm quy tiên.”
Một tiếng kêu lớn, khiến tim Cố Vinh hẫng mất nửa nhịp.
Thấy Cố Nhị gia sải bước đi xa dần, Cố Vinh vội vàng đuổi theo, đưa mấy tấm ngân phiếu.
“Vẫn là Vinh nha đầu thương ta nhất.” Cố Nhị gia không từ chối, cười hềnh hệch nói.
Cố Vinh:…
Lời này nghe thật dễ gây hiểu lầm.
Cố Nhị gia nhét ngân phiếu vào ống tay áo, tiếp tục gõ chậu cao giọng hô.
“Đào di nương một bữa ăn ngàn lượng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053513/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.