Hốc mắt hóp sâu, khuôn mặt hốc hác càng làm đôi mắt đó trở nên to hơn.
Cố Tri khẽ nhếch cằm, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Làm sao có thể!”
“Mẫu thân nói, ta là cô nương lợi hại nhất, xinh đẹp nhất trên đời này.”
Cố Tri nhẹ giọng bổ sung: “Cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”
A tỷ của hắn chính là cô nương lễ độ nhất, xinh đẹp nhất trên đời.
“A tỷ ban thưởng khắp phủ cũng vì Mẫu thân báo mộng nên mới vui vẻ sao?”
Cố Vinh ấp úng: “Cũng có thể coi là vậy.”
“A tỷ vui là được rồi.” Cố Tri nhận ra Cố Vinh không muốn nói nhiều nên không định truy hỏi tới cùng.
Dù sao, A tỷ cũng sẽ không làm hại hắn.
Hắn và A tỷ mãi mãi cùng một phe.
Cố Vinh đưa tay chấm nhẹ lên đầu mũi Cố Tri: “Như một tiểu đại nhân vậy.”
Thiếu niên chín tuổi, nhìn qua chỉ khoảng sáu bảy tuổi, lại vì mất mẹ sớm, Phụ thân bất nhân, thể chất yếu ớt mà tâm trí lại sớm trưởng thành.
“Đã dùng bữa tối chưa?”
Cố Vinh chuyển sang chủ đề khác.
Kể từ khi Cố Tri dùng bữa ở chính sảnh Xuân Huyên Viện và liên tiếp hai lần ngất xỉu, Nhữ Dương Bá cảm thấy điềm gở và mất hứng, rất không vui, liền ra lệnh cho Cố Tri dùng ba bữa mỗi ngày ở Trúc Viễn viện.
Hàng mi dài của Cố Tri run rẩy, hắn cúi đầu, chột dạ gật đầu.
Bất Ngôn đứng ở cửa, ngẩng cao đầu, dõng dạc nói: “Đại tiểu thư, Tiểu công t.ử chỉ dùng ba thìa cháo.”
Ánh mắt Cố Tri đầy u oán: “Có cần phải tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053500/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.