Lượng t.h.u.ố.c nàng hạ xuống là gấp nhiều lần so với lượng Đan Chu đã định hạ cho nàng. Hoặc là Bùi Tự Khanh cam chịu hạ mình cứu giúp, gạo sống nấu thành cơm chín (ngủ với Đan Chu),hoặc là Đan Chu phải cố nhịn d.ư.ợ.c tính hành hạ đến c.h.ế.t.
Đan Chu và Bùi Tự Khanh chẳng phải là tình đầu ý hợp, tâm đầu ý hợp, không phân biệt nhau sao? Vậy thì nàng sẽ giao sinh t.ử của Đan Chu cho Bùi Tự Khanh, coi như là giúp thành toàn cho người đẹp vậy.
Ừm, đây là sự tôn trọng mà nàng dành cho tình cảm sâu đậm này.
Phương trượng tìm một tăng nhân am hiểu d.ư.ợ.c lý đến chẩn trị cho Đan Chu, lúc này mới biết Đan Chu không chịu nổi d.ư.ợ.c lực của xuân dược, đã bạo vong mà c.h.ế.t.
Đến nước này, Bùi Tự Khanh mới thực sự là trăm miệng khó cãi, đơn độc không nơi nương tựa.
“Bùi công tử, chuyện này ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
“Nếu ta điều tra rõ ngươi từng mua loại t.h.u.ố.c đó, Nhữ Dương Bá phủ nhất định sẽ bắt ngươi phải đền mạng cho Đan Chu.”
Cố Vinh tự cấu vào tay mình một cái, mắt đỏ hoe, phẫn nộ cảnh cáo Bùi Tự Khanh.
Điều nàng muốn không phải là sự báo thù nhất thời, nàng muốn Bùi Tự Khanh phải tự chuốc lấy hậu quả, phải mang gông cùm ô danh mà nhọc nhằn tiến lên, cho đến khi c.h.ế.t trên bậc thang thèm khát danh vọng.
Nếu không thì sao có thể nguôi đi cơn giận vì bị giam trong mật thất chịu đựng mọi giày vò kia chứ.
Bùi Tự Khanh nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053496/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.