Nói thật, đối đầu với phụ thân và kế mẫu nhiều năm, nàng tự biết bản thân có phần bất thường.
Chẳng qua, trước đây nàng đã tự tạo một chiếc lồng, nhốt chặt những điều đó lại mà thôi.
“Thanh Đường, nghe nói Hải Đường rủ tơ ở hậu sơn Phật Ninh Tự nở rộ, hoa sắc kiều diễm như điểm tô son phấn, quả là tuyệt mỹ. Ngươi tìm Đan Chu cùng đi hái hai cành về đây.”
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Đường quét qua lòng bàn tay Cố Vinh, có chút không yên lòng, lắp bắp: “Nô tỳ muốn băng bó vết thương cho tiểu thư trước.”
“Gặp được người tốt, đã xử lý xong rồi.”
“Mau đi, mau đi.” Cố Vinh trước tiên lắc lắc tay, sau đó nhẹ nhàng đẩy Thanh Đường, dịu dàng thúc giục.
Thanh Đường một bước ba lần ngoái đầu: “Vậy tiểu thư hãy về thiền phòng an ổn chờ đợi, nô tỳ và Đan Chu sẽ đi nhanh về nhanh.”
Không hiểu sao, Thanh Đường mơ hồ cảm thấy giọng nói dịu dàng của tiểu thư ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Cố Vinh mím môi: Cũng không cần phải gấp gáp đến thế.
Hình như quên mất điều gì đó! C.h.ế.t tiệt, hả giận quá sảng khoái, lại vứt vị Nam Bồ Tát kia ra sau đầu mất rồi.
Nhưng nghĩ đến cái đồ xui xẻo Bùi Tự Khanh vẫn còn đứng chình ình ở đó, Cố Vinh chỉ đành tự an ủi, may mà đã đưa nhiều ngân phiếu, Nam Bồ Tát sẽ nể mặt bạc mà tha thứ cho sự thất lễ của nàng.
……
Thanh Đường tìm thấy Đan Chu ở đình hóng mát tại góc tây nam của Phật Ninh Tự.
Nhìn vỏ hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053494/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.