Hỏi xong, Xuân Hòa trực tiếp gọi điện thoại, bảo mẹ sắp xếp toàn bộ thư từ của cô gửi về, cô không thể chờ thêm giây phút nào nữa.
Mẹ cô nhấc máy, đầu tiên hỏi cô ở bên này có quen không, có khỏe không.
Cô nhớ lại chuyện mình nghịch ngợm quay lại huyện Giang, lập tức cảm thấy hổ thẹn, "Mẹ ơi, con ổn cả, mẹ đừng lo."
"Vậy thì tốt, bà nội già rồi, đừng cứ gây rối cho bà ấy, có việc gì thì gọi về nhà, dù ba con cáu kỉnh thế nào, vẫn luôn nghĩ cho con mà."
Xuân Hòa mắt đỏ hoe, nhớ đến Tri Hạ, càng thấy buồn, "Con cảm ơn mẹ, cảm ơn ba mẹ đối xử tốt với con như vậy, mặc dù con tính tình khó chịu, hay làm ba mẹ giận, nhưng thực ra trong lòng con, ba mẹ là người quan trọng nhất."
Ân tình 11 năm nuôi dưỡng, cả đời cô cũng không báo đáp hết nổi.
"Con gái, đột nhiên nói cái gì vậy, ba mẹ nuôi con từ nhỏ, tất nhiên hiểu tính con rồi. Huyện Giang là nơi nhỏ bé, không cho con chuyển về đó vì sợ cản trở tương lai con, nhưng việc tùy người, con nằng nặc thế thì ba mẹ cũng không phải người khép kín, mọi việc suy nghĩ kỹ càng rồi hãy làm, biết chưa?"
"Con biết rồi, mẹ!"
"Vậy thì tốt, nhớ gọi về nếu có việc."
......
Diêm Đông và Chu Kỳ chuẩn bị xuống thì cô Chu Nhiên từ văn phòng chạy ra, "Thưa cảnh sát Diêm, xin hỏi đã tìm ra manh mối gì chưa?"
"Hiện tại vẫn chưa, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-canh-minh/3472044/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.