Suy đoán của đội trưởng Diệp hoàn toàn dựa vào trực giác, đối với một cảnh sát mà nói thì chuyện này đúng là chê cười, làm gì có cảnh sát nào bắt người bằng trực giác, nhưng đội trưởng Diệp lại đưa ra kết luận như vậy, ông nói với Ninh Lẫm mình hoài nghi hung thủ thực sự là Hạ Vọng Kỳ.
Ninh Lẫm hỏi: “Tại sao không phải là Đường Khiên?”
“Hắn ta là một kẻ đạo đức giả, luôn tự cho rằng bản thân trong sạch, hắn từng tuyên bố mình là kẻ buôn bán ma túy nhân từ nhất, không bao giờ tự tay giết người.”
Hắn chỉ đem những chuyện dơ bẩn đó cho người khác làm mà thôi.
Sự khác biệt giữa tự tay giết người và để chó săn của mình giết người chính là tay không dính máu, lương tâm không việc gì phải cắn rứt, không phải nợ máu trả máu cho ai.
“Lý do gì khiến bọn chúng tìm tới em trai tôi?”
Dù Ninh Liệt có là con nghiện ma túy thì cũng không thể dính dáng tới kẻ đứng đầu tổ chức buôn ma túy được.
Đội trưởng Diệp trả lời: “Đây chỉ là phán đoán chủ quan của tôi, người chết là bố của A Trình, chuyện này rất kỳ lạ. Chưa kể Ninh Liệt với thân phận công nhân của xưởng sửa chữa xe, cậu ta không thể có được một khẩu súng.”
Đúng lúc này Giang Dụ lên tiếng: “Được rồi.”
Ông bước đến chỗ Ninh Lẫm, ôm vai anh rồi xoay người đi ra hướng cửa, “Đừng hỏi nữa, đi thôi, đi gặp em trai cậu.”
Ninh Lẫm không nhúc nhích, chỉ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ha-thu-dong-roi-lai-xuan/3439272/chuong-27.html