Vừa trở lại Cao Phủ, Tiêu Vĩnh Gia phân phó A Cúc thu dọn hành trang của Lạc Thần ngay lập tức. 
Lúc Lạc Thần qua thì thấy mẫu thân đang chỉ huy hạ nhân thu dọn đồ đạc của mình. 
Sắc mặt của mẹ nhìn tĩnh hơn rất nhiều so với trước khi ra ngoài. 
– Mẹ ơi? 
Tiêu Vĩnh Gia thấy con gái đến thì nở nụ cười dịu dàng, trấn an: 
– Con đừng lo lắng. Không ai có thể ép con xuất giá, giờ con theo mẹ đi Bạch Lộ Châu trước. 
Lạc Thần khẽ giật mình, sau đó hiểu ngay. Mẹ có lẽ đã nhận được một lời hứa nào đó từ a cữu, hẳn là muốn trì hoãn việc kết hôn trước. 
Nàng chần chừ một lúc: 
– Cha thì sao ạ? Chúng ta đi rồi thì cha phải làm sao đây ạ? 
Nghe con gái đến giờ phút này vẫn không quên lo lắng cho phụ thân, cơn giận của Tiêu Vĩnh Gia lại bùng lên, căm ghét nói: 
– Còn lo cho ông ấy làm gì? Nếu không phải cha con thì mẹ con ta rơi vào hoàn cảnh này hay sao? 
Bà hừ lạnh: 
– Cha con đã công khai trước công chúng đáp ứng hôn sự này, nhưng không hề nói khi nào sẽ gả con đi. Con cứ đi theo mẹ đến đó trước, mẹ sẽ nghĩ cách khác. Luôn luôn sẽ có cách. Mẹ không tin không làm gì được một võ phu Giang Bắc! 
Biết sẽ không phải gả đi ngay lập tức, Lạc Thần thoáng an tâm hơn, Nhưng nghĩ tới hiện trạng rối loạn hiện nay, trong lòng nàng lại bối rối, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/3066220/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.