Trang viên mà Tiêu Vĩnh Gia hồi môn cho con gái nằm ở trấn Nam Giao Kinh Khẩu, tọa lạc ở một nơi có núi và sông bao quanh, cách trấn chỉ hơn mười dặm là đến, ban đầu nó là sản nghiệp của một sĩ tộc nơi đó, chính là thuộc sở hữu của gia tộc Cố Úy mà đêm thành hôn của Lý Mục đã có xung đột với Đới Uyên. 
Cố gia dù mang danh là sĩ tộc địa phương nhưng con cháu lại rất bình thường, gia đạo suy sụp, nhập không đủ xuất, họ đã có ý định bán sản nghiệp ở đây từ lâu rồi chỉ có điều ngại ra mặt. Mới mấy ngày trước, họ biết được trưởng công chúa phái người tới nơi đây tìm kiếm trang viên làm của hồi môn cho con gái, bấy giờ mới chủ động lấy lòng mà sang tay sang tên luôn. 
Tiêu Vĩnh Gia về đổi tên trang viên thành Trường Nhạc uyển, ra lệnh cho Cao Thất tới đây sửa chữa gấp rút, chuẩn bị người hầu, dự định là để Lạc Thần sống lâu dài ở đây. 
Lạc Thần hôm nay cũng là lần đầu tiên tới Trường Nhạc uyển. 
Trên đường đi, A Đình đi sát bên a tẩu, vui tươi hớn hở, cả đường ríu rít như chim, cả xe toàn là tiếng nói chuyện tiếng cười đùa của cô bé. 
Lạc Thần câu được câu chăng với A Đình, ánh mắt thì trôi ra bên ngoài cửa sổ xe. 
Nàng đã sớm nhận ra, Lý Mục dường như có việc gì đó, sở dĩ đáp ứng đưa mình đi ra ngoài chẳng qua cũng chỉ bởi Lư thị dặn dò mà thôi. Ở trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/3066193/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.