Tháng cuối cùng của năm Hưng Bình Đế thứ mười lăm, Lạc Thần lại đi lên Bạch Lộ Châu.
Nguyên nhân cũng không phải cha mẹ mâu thuẫn nhau mà là nàng bị ốm.
Sau buổi tối ngày hôm đó cả người nàng uể oải, cơm cũng không ăn vào, ban đầu Tiêu Vĩnh Gia và A Cúc còn tưởng rằng nàng chỉ ăn uống không tốt, không ngờ chưa đến mấy ngày thì đã đổ bệnh, sốt cao.
Lạc Thần mặc dù mảnh mai và yếu đuối, nhưng từ nhỏ đến lớn đã được nuôi dưỡng thuận lợi, chưa từng bị đau ốm bao giờ. Tiêu Vĩnh Gia vô cùng lo lắng, ngay lập tức gọi một số thái y trong cung đến để chẩn đoán và điều trị. Các thái y thay nhau khám và sau một hồi hội chẩn, cuối cùng đều nói là nàng bị chứng phong hàn, kê một số đơn thuốc, dặn dò chịu khó tĩnh dưỡng là khoẻ lên ngay.
Thái y đi rồi, Tiêu Vĩnh Gia chăm sóc con gái rất tỉ mỉ cẩn thận. Uống thuốc được mấy ngày, tình trạng của Lạc Thần đã khá lên một chút, thế nhưng vẫn chưa bình phục hoàn toàn, khẩu vị ăn uống vẫn rất kém.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình mấy ngày nay có vẻ gầy đi trông thấy, Tiêu Vĩnh Gia cùng Cao Kiệu đều rất xót xa. Chăm sóc thêm mấy ngày nữa, thấy tinh thần nàng đã khá lên nhiều, hai người bàn bạc rồi quyết định đưa con gái đi Bạch Lộ Châu điều dưỡng một thời gian, bởi vì nơi đó chẳng những thoáng đãng hơn Kiến Khang, hơn nữa tuy là nằm trên hòn đảo ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/3066173/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.