Gã đàn ông hung hãn và thô lỗ đi rồi nhưng Chu Tễ Nguyệt vẫn còn chưa hết kinh hoảng, xụi lơ dưới nền đất, nhìn chằm chằm vào thanh bảo kiếm với mục đích là lấy lòng Lý Mục, trong lòng vừa xấu hổ vừa căm hận. Sau một lúc lâu, bà ta mới dần dần hồi hồn lại, muốn đứng dậy nhưng tay chân bủn rủn, gọi thị nữ tới đỡ lại chẳng có tiếng đáp lại. Biết đám người hầu này đều dặt một lũ lười nhác, có lẽ là nhân cơ hội đi hẹn hò với thị vệ rồi, nghiến răng kèn kẹt, cố gắng tự đứng lên, chộp lấy chiếc bình hoa men ngọc, phẫn uất ném ra ngoài cửa sổ.
Bình sứ rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn, trong màn đêm yên tĩnh này nghe vô cùng đinh tai nhức óc.
Bên ngoài phòng cuối cùng cũng có tiếng bước chân, hình như là có người đang đi lên lầu.
– Một lũ chạy đi đâu hết rồi, còn không mau vào hầu hạ ta?
Chu Tễ Nguyệt phừng phừng lửa giận quát ra với bên ngoài.
Cánh cửa vốn khép hờ theo tiếng quát bị người ta từ từ đẩy ra, một người xuất hiện ở bên ngoài cửa.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, chính là bởi thế nên vừa nãy Chu Tễ Nguyệt mới không thấy rõ người tới là ai, mới nhận lầm người đàn ông xấu xí kia là Lý Mục, cho nên mới có một màn nhục nhã như thế.
Nhưng mà lúc này mới chỉ liếc một cái bà ta đã nhìn thấy rõ người ở bên ngoài cửa.
Không phải ai khác mà là trưởng công chúa Tiêu Vĩnh Gia!
Chu Tễ Nguyệt chấn động, mức độ khiếp sợ phải nói là không kém gì đột ngột nhìn thấy gương mặt to đầy râu ria xấu xí lúc vừa rồi. Bà ta giật mình hoảng sợ, vừa tiếp tục cao giọng gọi người hầu, vừa lao đến bên cửa sổ nhìn xuống, loáng thoáng nhìn thấy dưới làu có một nhóm người đang canh giữ lối vào, rõ ràng là người của Tiêu Vĩnh Gia mang đến.
Chu Tễ Nguyệt sững người một lúc, không thể di chuyển, nhìn Tiêu Vĩnh Gia thong thả bước vào đi về phía mình, cuối cùng dừng ở trước mặt mình. Cả người bà thẳng tắp, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt như hai cái móc đào móc tim người ghim ở trên người mình.
– Trưởng công chúa, ngọn gió nào tối nay thổi bà tới chỗ…
Chu Tễ Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trên mặt nở một nụ cười, chữ “ta” còn chưa kịp nói hết, không hề báo trước, Tiêu Vĩnh Gia lại giơ cánh tay lên, một tiếng “bốp” cực kỳ vang dội giáng xuống mặt bà ta. Ngay sau đó là cảm giác đau đớn bỏng rát, Chu Tễ Nguyệt sững sờ, khi kịp phản ứng che một bên má, giận giữ hét:
– Ngươi điên à? Ngươi dám đánh ta…
Còn chưa nói hết, lại “bốp” một tiếng, một bên mặt kia lại bị ăn một cái tát vang dội, nóng rát.
Tiêu Vĩnh Gia đeo vài chiếc nhẫn trên ngón tay, kim loại cứng rắn quét vào mặt Chu Tễ Nguyệt, dù chưa bị cào xước mặt nhưng cũng để lại trên mặt bà ta vết hằn rất đỏ, nóng rát đau nhức.
Chu Tễ Nguyệt sống ba mươi mấy năm nào đã từng bị ăn thiệt như thế, bị giáng cho hai cái tát, không nhịn được cơn giận, theo bản năng cũng giơ tay lên muốn tát lại người đối diện.
– Tiện nhân, ngươi dám động một ngón tay vào ta thử xem?
Tiêu Vĩnh Gia không hề né tránh, chỉ nhìn chằm chằm bà ta, lạnh lùng nói.
Cánh tay của Chu Tễ Nguyệt khựng lại giữa không trung, không dám vung vẩy, một lát sau từ từ buông xuống, mặt lúc đỏ lúc tái, miễn cưỡng nói:
– Tiêu Vĩnh Gia, nơi này là chỗ ở của ta, ngươi tự tiện xông vào là muốn làm gì?
“Bốp”.
Lại thêm một cú bạt tai thật mạnh nữa làm cho Chu Tễ Nguyệt không đứng vững, cả người lảo đảo đổ người xuống đất, tóc mai tán loạn, bên má bị tát hai lần để lại năm dấu tay sưng đỏ tươi, khóe miệng chậm rãi chảy ra một vệt máu.
– Chu Tễ Nguyệt, ngươi đụng đến con rể Tiêu Vĩnh Gia ta, thưởng cho ngươi mấy cái bạt tai, chỉ để dạy ngươi sau này làm người như thế nào!
– Đánh ngươi, chỉ ngại làm bẩn tay ta mà thôi!
– Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu để ta biết còn có lần sau thì không chỉ mấy cái tát đơn giản này thôi đâu.
– Tiêu Vĩnh Gia ta dù vô dụng nhưng đối phó với hạng dâm phụ như ngươi thì vẫn dư dả.
Tiêu Vĩnh Gia nói xong, rút ra một mảnh khăn lụa trắng tinh, lau lòng bàn tay cũng hơi sưng lên của mình rồi ném khăn đi, lại không nhìn Chu Tễ Nguyệt lấy một cái, bỏ đi ra ngoài.
Một đôi bộ diêu đầu phượng trên tóc bà đong đưa theo bước chân của bà.
Chu Tễ Nguyệt che một bên má sưng to của mình, mắt trợn to nhìn hằm hằm vào người phụ nữ đang bỏ đi kia, đột ngột cười lạnh.
– Tiêu Vĩnh Gia! Ngươi chẳng qua chỉ là một người vợ bị chồng bỏ rơi mà thôi. Ở trước mặt ta ngươi thì có uy phong gì? Có biết ngươi bị người khác châm biếm gì sau lưng ngươi không? Phải đấy, ta là dâm phụ, trượng phu cũng không thích ta, nhưng ít nhất đến giờ ta vẫn được sung sướng. Còn ngươi…
Bà ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiêu Vĩnh Gia từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc, lắc đầu.
– Ngươi ăn mặc lộng lẫy trước mặt thiên hạ, nhưng chỉ sợ buổi tối trong phòng có giải đầy hạt đậu ngươi nhặt cũng không đủ nhỉ? Trước kia ngươi chuyên cậy thế phá hoại hôn nhân của ta, cướp đi Cao Kiệu của ta, bây giờ thì thế nào? Huynh ấy không hề chạm vào ngươi một chút nào. Ở trong mắt huynh ấy, ngươi chỉ là một người phụ nữ vô tri tâm địa rắn rết mà thôi. Ngươi ngoài cái danh hào rỗng ra thì có cái gì?
Tiêu Vĩnh Gia làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi ra ngoài.
– Năm xưa nếu như không phải ngươi chặn ngang thì Chu gia ta đã liên hôn với Cao gia rồi. Ngươi cướp Cao Kiệu, hại ta gả cho một kẻ phế nhân. Ngươi hại cả đời ta, ta vẫn luôn nhường nhịn ngươi, ngươi vẫn còn liên tục chèn ép ta, bao nhiêu năm nay vẫn luôn nhằm vào ta.
– Tiêu Vĩnh Gia, trượng phu của ngươi năm đó hận ngươi hại Thiệu Ngọc Nương phải gieo mình xuống sông mà không hòa thuận với ngươi, ngươi oán hận ta làm cái gì? Cũng là ông trời có mắt, quả báo mà, để ta chứng kiến tình cảnh nông nỗi ngày hôm nay của ngươi. Không chỉ báo lên người ngươi mà còn báo lên người con gái của ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì tới giết ta đi. Nếu không ta muốn được nhìn thấy ngươi đáng buồn cười thế nào. Cười ngày cười tháng cười năm, cười kết cục cả đời này của ngươi!
Chu Tễ Nguyệt ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nước mắt rơi xuống.
Tiêu Vĩnh Gia ban đầu vẫn là một biểu hiện thờ ơ, người đã đi ra tới cửa rồi đột ngột dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
Chu Tễ Nguyệt giật nảy mình, bấy giờ mới ý thức được mình đã lỡ lời, sắc mặt biến đổi, biết không thể phủ nhận được, nhanh chóng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, chỉ cười lạnh:
– Làm sao ta không thể biết? Năm xưa Cao Kiệu Bắc phạt mang cô ta về, muốn nạp cô ta làm thiếp, ngươi lại muốn giết cô ta, chuyện này cả thành Kiến Khang ai mà không biết?
Tiêu Vĩnh Gia đứng yên, sắc mặt xanh mét, giống như bị bịt kín bởi một tầng băng đen.
Đó là câu chuyện cũ của mười sáu mười bảy năm trước.
Tiêu Vĩnh Gia mới vừa gả cho Cao Kiệu được mấy năm, sinh hạ Lạc Thần không lâu. Khi Cao Kiệu trở về trong lần Bắc phạt cuối cùng có mang về đôi tỷ đệ Thiệu thị.
Thiệu thị vốn cũng là đại tộc phương Bắc, trong những năm đầu tiên họ không kịp di chuyển về phía Nam, cũng không được chính quyền người Hồ trọng dụng, gia đạo suy tàn. Đôi tỷ đệ này dòng bên Thiệu thị, cha mẹ đều đã chết, phải đi ăn nhờ ở đậu. Lúc Cao Kiệu lĩnh quân đến, ông đã bị thương do trúng tên trong trận chiến, do thời tiết lúc đó quá nóng, vết thương trở nên chuyển biến xấu hơn. Tổ tiên của Thiệu Phụng Chi có linh dược, nghe tin đã chạy đến hiến dược, quả thật là có công hiệu, vết thương của Cao Kiệu khỏi hẳn. Sau khi Bắc phạt thất bại, khi ông lĩnh quân trở về phía Nam thì đôi tỷ đệ này cũng đi theo ông.
Bởi vì tỷ đệ Thiệu thị có ơn cứu mạng trượng phu, Tiêu Vĩnh Gia rất cảm kích, thấy Thiệu Ngọc Nương mới tới Kiến Khang không có nơi nương tựa, cũng tri thức hiểu lễ nghĩa, thục huệ trinh tĩnh, là một người nói một hai câu là đỏ mặt, bởi vì cũng khá xinh đẹp, sợ cô ta ở bên ngoài bị người khác ức hiếp mà đón cô ta vào trong phủ đối xử như khách quý. Lại bởi vì cô ta ít hơn mình một tuổi, chưa có hôn phối, ban đầu còn sắp xếp hôn sự cho cô ta nhưng bị cô ta uyển chuyển từ chối hết.
Cứ như vậy mấy tháng trôi qua, mọi chuyện đều ổn, một ngày nọ, Tiêu Vĩnh Gia từ Kim Sơn Tự lễ Phật trở về phát hiện Thiệu Ngọc Nương đã rời khỏi phủ rồi, hỏi thì nghe nói cô ta được đệ đệ mình đón ra ngoài rồi.
Cô ta được đón đi vội vàng như thế, Tiêu Vĩnh Gia rất khó hiểu, nhưng cũng chưa bao giờ nghi ngờ. Cho đến mấy ngày sau mới nghe được tin tức, nói rằng buổi tối lúc bà đang ở chùa chiền, Cao Kiệu dự tiệc xong về nhà, say chuếnh choáng đi ngủ, lúc nửa đêm vừa lúc có hạ nhân đi tiểu đêm đi ngang qua thoáng nhìn thấy Thiệu Ngọc Nương vào phòng của ông không lâu sau thì đi ra, kế đó, sáng sớm hôm sau, cô ta được huynh đệ tới đón đi luôn.
Tiêu Vĩnh Gia lúc này mới nổi lên nghi ngờ. Nhớ tới khoảng thời gian trước A Cúc liên tục âm thầm nhắc nhở mình, nói Thiệu Ngọc Nương hình như có tình ý với Cao lang quân, bảo bà phải cẩn thận một chút, tốt nhất là đuổi cô ta đi. Nhưng mà Tiêu Vĩnh Gia bất cẩn, bà cho rằng cô ta là người đứng đắn, lại cả ngày không ra khỏi cửa, không giống hạng người đó cho nên chưa từng để ở trong lòng.
Nay nghe đồn đại như vậy, lại liên tưởng đến chuyện cô ta đi rất kỳ lạ, liền đi ép hỏi trượng phu.
Cao Kiệu ban đầu còn không muốn nói, chỉ nói cô ta đã được đệ đệ đón đi rồi, đến khi bị Tiêu Vĩnh Gia ép hỏi mãi, còn tức giận, Cao Kiệu mới bất đắc dĩ mà nói ra ngọn nguồn.
Thì ra đêm đó ông dự tiệc trở về nhà, lúc đang ngủ thì Thiệu Ngọc Nương lẻn vào muốn hiến thân, khi bị Cao Kiệu phát giác cự tuyệt thì mặt tái mét, quỳ xuống đất khóc thút thít, nói mình cũng vì quá ngưỡng mộ ông nên mới làm sai như thế, nói mình dã biết lỗi rồi, cầu xin ông đừng nói chuyện này cho trưởng công chúa biết.
Cao Kiệu đáp ứng, sáng sớm hôm nay gọi đệ đệ lặng lẽ đến đón cô ta đi.
Tiêu Vĩnh Gia khi đó còn trẻ dễ nóng giận, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát. Mình thật lòng đối xử tốt với người ta, thế mà người ta lại bò lên giường dụ dỗ trượng phu của mình. Bà cực kỳ tức giận, phẫn nộ, rút kiếm ngay tại chỗ muốn đi giết người phụ nữ kia nhưng lại bị Cao Kiệu giật lấy thanh kiếm ngăn lại, nói cô ta đã biết sai rồi, đừng gây thêm chuyện gì nữa.
Tiêu Vĩnh Gia tuy tính tình ương ngạnh nhưng chưa từng giết người bao giờ, khi đó cũng chỉ vì quá tức giận nóng đầu, nhất thời kích động mà thôi. Thấy trượng phu lại che chở cho ả tiện nhân kia, tuy đã nhịn xuống rồi nhưng trong lòng càng thêm phẫn nộ, thật sự là nổi lên ý định giết người, quay đầu định đi, nhưng bị A Cúc khuyên can.
A Cúc nói, Cao lang quân đã một sự nhịn chín sự lành, ban đầu còn giấu giếm cho Thiệu Ngọc Nương cho thấy ông còn niệm ân tình tỷ đệ Thiệu thị. Huống chi ông đã chủ động đuổi người đi rồi, nếu như trưởng công chúa thật sự giết cô ta, sợ là sẽ khiến cho Cao lang quân bất mãn, cho rằng bà là người không biết lý lẽ.
Tiêu Vĩnh Gia rất yêu trượng phu, bị câu nói này làm cho lo sợ, đành phải từ bỏ ý định, nhưng cơn giận trong lòng làm sao mà trút ra được, bèn nhân lúc Cao Kiệu không ở nhà đã cho người đuổi tỷ đệ Thiệu thị ra khỏi Kiến Khang, ra lệnh cho quay về Giang Bắc, cả đời này không được bước chân vào Nam Triều nửa bước.
Lẽ ra sự việc cứ thế mà qua đi.
Không ngờ trên đường đi bến đò lại xảy ra chuyện, nửa đường có một đám cường đạo xuất hiện, Thiệu Ngọc Nương bị bắt, nghe nói vì bảo toàn trinh tiết mà gieo mình xuống sông, rơi xuống như vậy nhất định là đã chết.
Tin tức về sau vẫn lan truyền tới tai Cao Kiệu.
Cao Kiệu giận dữ đã chỉ trích Tiêu Vĩnh Gia lòng dạ hẹp hòi, ép người quá đáng, dẫn tới chết người, làm cho người khác ghê sợ. Thậm chí có một lần ông còn nghi ngờ bà cố ý sắp xếp cường đạo mượn đao giết người nhằm trả thù hận cá nhân.
Tiêu Vĩnh Gia cùng với ông gây gổ một trận lớn và đuổi ông ra khỏi phòng, không cho bước vào nửa bước, cho đến nửa năm sau, Cao Kiệu chủ động nhận sai làm hòa, Tiêu Vĩnh Gia mới nguôi cơn giận, hai vợ chồng lại lần nữa làm hòa chung phòng. Tuy rằng đây coi như là hòa giải, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, rạn nứt đã xuất hiện rất nhiều, không những không tiêu trừ được mà ngược lại càng ngày càng lộ rõ.
Cho đến mấy năm trước, Tiêu Vĩnh Gia đã một mình dọn đi Bạch Lộ Châu, công khai ở riêng ly thân với trượng phu cho đến tận ngày nay.
Bà nhìn chằm chằm Chu Tễ Nguyệt, bỗng nhiên, đáy mắt hiện lên tia u tối, như là đã hiểu ra toàn bộ, từng bước một bước về phía bà ta.
– Năm đó chuyện họ Thiệu kia ta đã che giấu rất kỹ, ngươi biết cô ta, ừ cứ coi như điều đó rất bình thường, nhưng làm sao ngươi biết được chuyện cô ta gieo mình xuống sông mà chết?
Thời điểm đó Tiêu Vĩnh Gia là con gái cưng của trời, xuân phong đắc ý, còn cực kỳ sĩ diện, làm sao chịu để người khác biết được trượng phu vì người phụ nữ khác mà nổi lên hai lòng với mình? Từ đầu đến cuối, sự việc được che giấu cực kỳ bí mật, bao gồm cả người mà bà đã phái đi đuổi đôi tỷ đệ kia quay về Giang Bắc cũng không hề hay biết.
– Hay là, chính là ngươi đã an bài đám cường đạo đó làm ra chuyện đó để ly gián vợ chồng ta?
Hai tay bà nắm chặt thành nắm quyền, bờ vai khẽ run lên.
Chu Tễ Nguyệt cực kỳ hối hận, chỉ hận mình nhất thời mau miệng mà để lộ ra sơ hở. Trong mắt bà ta xẹt qua tia hoảng loạn, nhưng vẫn gắng gượng trấn tĩnh:
– Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Thiên hạ không có tường nào không lọt gió, ngươi đã làm ra chuyện như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bị truyền ra ngoài, vì sao lại là ta!
Tiêu Vĩnh Gia sắc mặt tái nhợt, đứng yên một lúc, sau đó đột nhiên cúi xuống nhặt thanh trường kiếm dưới đất lên, “keng” một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc bén chỉ vào Chu Tễ Nguyệt, từng bước ép tới.
– Chu Tễ Nguyệt, ta hỏi lại ngươi lần nữa, chuyện năm đó có phải ngươi làm không?
Tiêu Vĩnh Gia nắm chặt chuôi kiếm, trong mắt hiện lên sát khí.
– Ta hỏi ngươi lần cuối, có phải ngươi làm hay không? Ngươi đừng tưởng ta không dám giết ngươi. Trượng phu của ngươi tuy là tông thất, nhưng chỉ là một kẻ phế vật. Mà Chu gia càng không bằng Cao thị. Hôm nay dù ta giết ngươi, tự báo là do lỡ tay, cùng lắm là bị phạt lộc cấm túc, ngoài ra còn có thể làm gì ta được?
Bà nghiến răng từng bước đi đến gần Chu Tễ Nguyệt.
Chu Tễ Nguyệt hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, không ngừng lùi lại cho đến khi bị bức tường phía sau chặn lại, không còn đường đi.
– Tiêu Vĩnh Gia, ngươi đừng có làm chó điên đi cắn lung tung. Đừng nói chuyện đó không liên quan gì đến ta, dù có thì cũng là ngươi ép bức ta thừa nhận, chuyện đã qua nhiều năm rồi, có tác dụng gì nữa không?
Mũi kiếm đã chĩa vào trước ngực Chu Tễ Nguyệt. Bà ta gần như cảm thấy hàn ý dày đặc, toàn thân nổi lên da gà, giọng càng run rẩy hơn.
– Cao Kiệu là bị buộc phải cưới ngươi, ở trong mắt huynh ấy, ngươi là một người phụ nữ không có gì ngoài địa vị, ương ngạnh đanh đá muốn làm gì thì làm. Ngươi cho rằng bây giờ ngươi đi nói cho huynh ấy nghe thì huynh ấy sẽ tin ngươi hay sao?
Tiêu Vĩnh Gia như bị rút đi gì đó, dừng lại, sát khí trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ hoang mang. Thanh kiếm nơi tay cũng dừng giữa không trung, hơi run rẩy.
Chu Tễ Nguyệt xem mặt đoán ý, cuối cùng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
– Trưởng công chúa, ta biết ta sai rồi, ta không nên chọc vào con rể của ngươi. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không liếc hắn lấy một cái đâu…
Miệng bà ta nói, mắt thì nhìn chằm chằm mũi kiếm, cẩn thận dịch qua một bên, đột nhiên nhân lúc Tiêu Vĩnh Gia không để ý nhào tới muốn giành lại thanh kiếm trong tay bà, nhưng không ngờ bởi vì vì quá tập trung vào phần thân trên, chân bà ta đã vướng vào chiếc váy đang kéo lê trên sàn, cơ thể đột nhiên mất thăng bằng và loạng choạng.
Giữa những tiếng la hét, cả người bà ta ngã về phía trước, đôi mắt mở to, trong đồng tử phản chiếu hai chấm trắng nhanh chóng tới gần.
“Phập” một tiếng nặng nề.
Mũi kiếm sắc bén xiên vào cổ họng của Chu Tễ Nguyệt, xuyên qua cổ.
Chu Tễ Nguyệt đổ gục xuống đất, trên cổ bị một thanh kiếm đâm xiên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tiêu Vĩnh Gia, ánh mắt đầy căm hận và sợ hãi không thể tin được.
Bà ta không tin, không tin mình cứ thế mà chết đi.
Năm ngón tay của Tiêu Vĩnh Gia chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm, nhìn Chu Tễ Nguyệt giãy giụa dưới chân mình, thần sắc đờ đẫn.
……
Sau một nén nhang, Lý Mục xông lên cao hiên, lúc đẩy cửa vào là nhìn thấy một màn như vậy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi xạ hương trộn lẫn nhau, cực kỳ buồn nôn.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó nhanh chóng đi vào đến bên cạnh Tiêu Vĩnh Gia, thấy bà ngồi ở đó, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra.
Trên mặt đất, Chu Tễ Nguyệt bị một thanh kiếm đâm vào cổ, máu từ vết thương từ từ nhỏ xuống, máu đã chảy khắp mặt đất, cho thấy không thấy sống nổi, lại bởi vì khí quản vẫn chưa bị đâm hoàn toàn, bà ta đến lúc này vẫn còn chưa chết.
Hai mắt bà ta mở to, ánh mắt tan rã, đôi môi tràn đầy bọt máu hơi hé mở, giống như một con cá chưa chết bị kiếm đâm xuyên mắc ở trên cạn, tình trạng cực kỳ đáng sợ.
Lý Mục lập tức nâng Tiêu Vĩnh Gia dậy, đưa bà ra ngoài giao cho Tôn Phóng Chi, thấp giọng dặn dò vài câu.
Tôn Phóng Chi gật đầu, che chở cho Tiêu Vĩnh Gia đang gần như không còn hồn phách xuống lầu.
Lý Mục quay trở lại trong phòng, đi tới bên cạnh Chu Tễ Nguyệt ngồi xuống xem xét.
Chu Tễ Nguyệt giãy giụa, lại hít một hơi, đôi môi im lặng mở ra rồi khép lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Mục, một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt chảy xuống, tràn ngập h@m muốn cầu sinh.
Lý Mục nhìn bà ta, nhặt chiếc khăn tay màu trắng dưới đất lên, lót vào chiếc cổ đầy máu của bà ta, duỗi tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên đó.
Tay hắn hơi dùng sức.
Theo đó là tiếng khớp xương gãy rắc một tiếng rất nhỏ, Chu Tễ Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, tia sinh mệnh cuối cùng trong mắt bà ta biến mất.
Lý Mục thu tay lại, đáy mắt không gợn sóng, che mắt bà ta lại, sau đó bình tĩnh rút thanh kiếm đang c ắm vào cổ bà ta ra, lấy quần áo phủ lên người bà ta rồi đứng thẳng dậy, nhìn quanh, bước qua đống chén đ ĩa lộn xộn trên sàn, bước ra ngoài.
Ở đầu cầu thang, một người đàn ông trông giống như thủ lĩnh thị vệ lao lên, trên tay cầm một thanh đao đẫm máu,Tôn Phóng Chi đang đuổi theo phía sau, thấy Lý Mục thì kêu lên:
– Tất cả đã xử hết rồi, chỉ còn mỗi tên này kháng mệnh, cực kỳ hung hãn, vừa mới làm bị thương một huynh đệ đấy.
Thủ lĩnh thị vệ này cũng là một trong những kẻ thần phục dưới váy Chu Tễ Nguyệt, vừa rồi đi ra ngoài hẹn hò với thị nữ, sau đó anh ta nhận ra có gì đó không ổn, liền dẫn người đến. Gã xông lên vài bậc cầu thang hai mắt lóe hung quang, vung đao về phía Lý Mục.
Lý Mục năm ngón tay nắm chuôi kiếm, khi thu lại, hàn quang lóe lên, trên cổ gã đàn ông kia như bị bị vạch một đường, trong nháy mắt có một vết đen thẳng tắp.
Chất lỏng màu đỏ từ trong vết đen kia chậm rãi phun ra, sau đó, da thịt bị máu tươi cuồn cuộn cắt ra, giống như một cái miệng khổng lồ.
Gã đàn ông đổ gục xuống đất.
Lúc Lý Mục rời đi, phía sau, một ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Ánh lửa chiếu sáng đường đi, gần như phản chiếu một nửa bầu trời đêm ở ngoại ô phía đông thành màu đỏ.
……
Rạng sáng, Lạc Thần luôn cảm thấy tâm thần không yên.
Lý Mục quyết định thay cho nàng xong và ở lại đây. Nhưng không biết vì sao mãi không thấy mẫu thân trở về. Sau đó hắn bảo mai sẽ đến đón nàng, bảo nàng cứ an tâm đi nghỉ ngơi.
Lạc Thần làm sao mà ngủ được. Tuy có A Cúc hầu hạ nhưng nàng vẫn chong chong mắt trong phòng, cuối cùng không chịu được mặc kệ A Cúc khuyên nhủ mà mặc quần áo vào đi lên lầu, dựa vào bên cửa sổ nhìn về hướng bến đò.
Sương mù bến đò còn dày đặc hơn lúc trước. Nơi này đến bến đò có đường đi, từ cửa sổ nhìn xuống, bầu trời mê mông mù mịt, ngoài sương lạnh ra thì cũng không nhìn thấy gì cả.
Nàng cứ thấp thỏm trong lòng mãi, đang muốn đi xuống, lúc đi tới bên cửa chợt nghe thấy trên con đường phía cửa lớn dưới ban công có động tĩnh, nàng nhìn xuống dưới, thoáng như có người tới bèn vội vã xuống lầu, chạy ra đón.
Tiêu Vĩnh Gia trở về, được người ta dìu đi vào.
Lúc Lạc Thần nhìn thấy mẫu thân, nàng cực kỳ hoảng sợ.
Khuôn mặt mẫu thân tái nhợt, đôi môi xanh xao, đôi mắt đờ đẫn và vô hồn, dáng vẻ mất hồn mất vía. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lạc Thần nhìn thấy bà có dáng vẻ như vậy, như là tối nay đã gặp phải chuyện gì đó không hay.
Nàng nhanh chóng iếc nhìn đoàn người phía sau mẫu thân nhưng lại không thấy Lý Mục.
– Mẹ ơi, mẹ làm sao thế ạ?
Nàng đi lên cầm lấy tay mẫu thân, cảm thấy tay bà lạnh như băng.
Tiêu Vĩnh Gia lắc lắc đầu, gắng gượng nở nụ cười với con gái, thấp giọng nói:
– Mẹ không sao đâu con.
A Cúc cũng bị hoảng sợ, vội vã tiến lên đỡ lấy Tiêu Vĩnh Gia.
– Trưởng công chúa mệt rồi, về phòng trước đi đã.
Lạc Thần biết là có chuyện, nhưng thấy thế cũng không tiện hỏi kỹ, gấp gáp đưa mẫu thân đi về phòng.
Tiêu Vĩnh Gia như là cực kỳ mệt mỏi, vừa nằm xuống đã nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, như là đã ngủ thiếp đi rồi.
Lạc Thần vẫn luôn ở bên giường với mẫu thân.
Chung quanh im ắng, nàng nhìn mẫu thân đang ngủ, suy đoán về tung tích Lý Mục, dần dần quá buồn ngủ mà nằm ghé xuống bên cạnh mẫu thân, mơ mơ màng màng ngủ mất. Cũng không biết ngủ bao lâu, nàng đột nhiên bừng tỉnh, ngoài ý muốn phát hiện mình lại đang nằm trên giường của mẫu thân, trên người đã được đắp chăn.
Lại không thấy mẫu thân đâu.
Nàng vội vàng bò dậy, gọi người.
Thị nữ đi vào.
Nàng hỏi đang là giờ nào, mẫu thân đang ở đâu.
Thị nữ bẩm báo, hiện đang giờ Dần.
Vừa rồi Lý lang quân trở về, trưởng công chúa đang nói chuyện với hắn
……
Tiêu Vĩnh Gia ngồi trên trên sập, đối mặt với Lý Mục, ngồi ở vị trí thấp hơn.
Ngọn đèn dầu nhảy lên. Sắc mặt của Tiêu Vĩnh Gia so với lúc mới trở về đã khá hơn, nhưng vẫn rất tái.
Từ lúc Lý Mục tiến vào, bà vẫn luôn nhìn hắn, hai mắt không hề chớp, rất lâu sau mới hỏi:
– Ả ta đã chết rồi?
Lý Mục gật đầu.
Tiêu Vĩnh Gia nhắm mắt. Một lát sau mở ra, nói:
– Người là ta giết, sáng mai ta sẽ vào cung thỉnh tội. Ta sẽ không nhắc gì đến việc con qua đó. A Di…
Bà dừng lại một chút.
– Con mang nó đi đi. Sau này…
Bà cao giọng hơn chút:
– Nếu con dám phụ nó, ta sẽ không tha cho con.
Lý Mục nói:
– Con cảm ơn nhạc mẫu đã thành toàn bọn con, sau này con sẽ đối xử tốt với A Di. Tất cả mọi chuyện tối nay đều là do con, hoàn toàn do con dựng lên, con xin chịu tội toàn bộ. Sau khi mẹ đi rồi, bà ta vẫn còn sống, là bị con gi3t chết, kế tiếp mọi chuyện đều đã được an bài chu toàn, không hề có liên quan gì đến nhạc mẫu cả, nhạc mẫu không biết gì cả. Tối nay nhạc mẫu chưa từng rời khỏi đảo.
Tiêu Vĩnh Gia giật mình, đầy do dự.
– Con nói thế là ý gì?
– Nhạc mẫu nhớ kỹ lời con nói. Bệ hạ say rượu, hôm nay vẫn mãi không dậy nổi, nhạc phụ vẫn luôn chờ gặp bệ hạ. Đợi khi gặp bệ hạ, nghị sự xong việc rồi đoán cha cũng tới nơi này. Hiện tại đang canh bốn, nhạc mẫu an tâm đi nghỉ ngơi đi ạ.
Hắn cung kính hành lễ với Tiêu Vĩnh Gia, đứng dậy lui đi ra ngoài.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn bóng dáng rời đi của hắn, ánh mắt mù mịt, như là đang nhập định.
….
Lạc Thần chờ ở bên ngoài phòng, trong lòng thấp thỏm bất an, không tới một lát, nhìn thấy cửa mở ra, hình bóng càng ngày càng quen thuộc của Lý Mục xuất hiện, vội vàng chạy đi lên, ngửa mặt lên hỏi hắn:
– Tối nay xảy ra chuyện gì vậy ạ? Vừa rồi huynh với mẫu thân nói chuyện gì vậy?
Lý Mục cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn một đêm lo lắng thâm quầng của nàng, khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:
– Không có chuyện gì đâu. Vừa rồi là nhạc mẫu đồng ý khẩn cầu của ta, cho phép ta đón nàng đi rồi.
Lạc Thần ngẩn người.
Điều mà nàng lo lắng, thái độ cứng rắn như đá tảng của mẹ nàng, sao có thể giải quyết dễ dàng như vậy?
Trong lòng dần dần trào dâng một tia vui mừng như có như không, nhưng lại thật sự khiến người ta khó mà tin nổi.
Nàng không nhịn được đi vào, muốn nghe mẫu thân nói như thế nào, nhưng vừa cất bước thì tay đã bị Lý Mục nắm lấy, dắt nàng quay người trở về.
– Mẹ nàng mệt rồi đang muốn đi nghỉ ngơi. Sắp tới hừng đông rồi, ta cũng khá mệt, nàng dẫn ta đi ngủ nhé.
Lạc Thần cảm thấy đêm nay nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó, cho nên mẫu thân trở về mới có dáng vẻ như thế.
Nhưng mà họ đều không nói.
Cũng may thoạt nhìn có vẻ như không có gì đáng ngại.
Nàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, nghĩ đến câu nói vừa rồi của hắn, tự cảm thấy bản thân mình cũng hơi vô tâm, mặt nóng lên, cụp mắt xuống, khẽ ừ một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]