Cao Kiệu cưỡi ngựa từ Kiến Khang đi Kinh Khẩu, hành trang đơn giản, chỉ dẫn theo Cao Dận và mấy người hầu. Ông luôn chú trọng bề ngoài, trước mặt người khác thì ăn mặc chỉnh tề, ngay cả tất cũng không dính bụi bẩn. Nhưng mà lúc này nom ông rất mệt mỏi, góc áo dính bẩn, có thể thấy được lên đường rất gấp. 
Ông đang ngồi ở khách đường, Cao Dận thì ngồi ở bên cạnh. Ông đang trò chuyện với Lư thị, hai người đều mặt mày tươi cười, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. 
– Cha ơi, sao cha lại tới ạ? 
Lạc Thần lao vào như cơn gió, vui sướng kêu lên. 
Cao Kiệu quay lại, trông thấy con gái yêu chạy như bay vào, mặt mày như gió xuân, chờ nàng dừng lại bên cạnh mình rồi mới thấp giọng trách khẽ: 
– Trước mặt mẹ chồng sao cứ hấp ta hấp tấp không biết lễ nghĩa thế con. 
Lạc Thần mím môi, nhỏ nhẹ đáp: 
– Vâng con biết rồi ạ. 
Lư thị cười: 
– Minh công đừng khách sáo. A Di sao không biết lễ nghĩa chứ, con nó coi tôi như người nhà, tính tình không câu nệ, tôi rất thích. 
Lạc Thần mỉm cười với phụ thân, lại quay sang gọi Cao Dận một câu “a huynh”. 
Cao Dận cười gật đầu với hắn. 
Cao Kiệu chỉ đành lắc đầu cười. 
Lý Mục đi vào, Lư thị nhận ra tiếng bước chân của hắn, nói: 
– Mục nhi, nhạc phụ con từ Kiến Khang tới, con mau tới bái kiến đi. 
Lý Mục mặt tươi cười đi lên cung kính hành lễ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/3066137/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.