Lúc Cao Kiệu đuổi theo ra ngoài cửa thì Tiêu Vĩnh Gia đã lên xe rồi. Cửa sổ quan sát đóng chặt vì vậy không thể nhìn thấy gì. Ông há miệng muốn lên tiếng ngăn xe lại, nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Cùng với tiếng bánh xe lạch cạch, ông nhìn chiếc xe trâu chở thê tử dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở trong bóng đêm dày đặc.
Một đêm nay, Cao Kiệu hoàn toàn mất ngủ.
Ông nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc bội do mà Tiêu Vĩnh Gia trả lại vốn đã bị ông quên mất từ lâu, cả người rơi vào sự hoang mang, phiền não và ưu sầu cùng với sự không thể tin được.
Ông nghĩ mãi mà không hiểu nổi hành động đột ngột của vợ mình.
Thành hôn gần hai mươi năm, tranh chấp như hôm nay lại không phải lần đầu tiên. Và rồi tới cuối cùng đều không ngoại lệ đều lấy sự nhường nhịn của mình mà chấm dứt.
Hôm nay cũng như thế.
Xét thấy việc này có thể dẫn tới kết quả nguy hiểm, tuy rằng ông cực kỳ bất mãn đối với quyết định của Tiêu Vĩnh Gia, lúc ấy cũng rất tức giận, nhưng đối mặt với sự kiên quyết của vợ, cuối cùng ông đành phải nhường nhịn.
Ông đã quen với phương thức ở chung như này với thê tử, hơn nữa cho rằng bà cũng thầm chấp nhận giống như mình. Đối với lần tranh cãi này, Cao Kiệu cứ nghĩ kết quả sẽ là thê tử lại trở về Bạch Lộ Châu như mọi lần, mà ông cũng đã thầm quyết định, nếu như vợ mình không nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/3066126/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.