Lạc Thần nhìn lòng bàn tay mở ra của Lý Mục một lát mới ngước mặt lên.
– Thiếu niên ngày đó thật sự là huynh?
Nàng hỏi.
Lý Mục gật đầu.
– Là ta.
– A Di, khi đó nàng thương hại cứu ta, ngần ấy năm, ta chưa từng quên nàng…
Ánh trăng như mộng, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt nàng mặt mày tựa như xưa nói cho nàng biết hắn nhớ nhung cùng biết ơn nàng bao nhiêu.
Lạc Thần cũng đã nhớ ra toàn bộ rồi.
Khi đó, hai tay của thiếu niên bên đường bị đóng đinh vào cột, cảnh tượng máu chảy ra từ lòng bàn tay khiến nàng vô cùng nhức mắt. Vì vậy, sau lần đầu tiên bị từ chối, khi đi được một đoạn rồi nàng lại cầu xin a tỷ, còn suýt khóc nữa thì mới có một màn chiếc xe trâu quay lại.
Bầu không khí dần dần tựa như mông lung.
Bàn tay đã từng phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp cũng từ từ duỗi ra, cuối cùng nắm lấy vai nàng. Vào lúc hắn chuẩn bị ôm nàng vào lòng, Lạc Thần đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay ấn lên ngực và bụng hắn, hết sức đẩy một cái.
Người đàn ông trẻ tuổi không chút đề phòng bị cô gái trước mặt đột ngột dùng hết lực đẩy lui một bước, giẫm phải một viên sỏi tròn ven mép nước, nhất thời không thể đứng vững.
“Thịch” một tiếng.
Hắn ngã vào trong nước, giọt nước bắn lên.
Bầu không khí mơ hồ tràn ngập khi nhớ lại quá khứ mà hai người họ đã trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/3066121/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.