Nước từ từ khuếch tán và mặt đất trở nên ẩm ướt.
Chiến bào đã được cởi ra để bên cạnh.
Ngọn nến nhảy nhót, bao phủ đống quần áo sắt lạnh lẽo bằng một tầng ánh sáng ấm áp ướt át, bên dưới là một chiếc váy màu tím khói nhàu nhĩ, một góc mây trên váy là một mảnh áo giáp sắt móc vào, còn quần áo váy sắt xộc xệch vướng víu.
Hồi lâu sau, tiếng thở hổn hển của người đàn ông xen lẫn với tiếng kêu r3n rỉ kiều mị của cô gái cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Lý Mục lau khô người nàng rồi bế nàng trở lại giường, đang định đi lấy quần áo của mình, Lạc Thần bảo hắn ngồi xuống, tự đứng dậy lấy một bộ quần áo sạch đã sớm chuẩn bị cho hắn, trở lại quỳ xuống ngồi cạnh hắn, mặc vào người cho hắn.
Ban ngày, trong mắt người đời, hắn là Đại Tư Mã, là người đàn ông quyền thế nhất trong đất nước này.
Hắn còn là vinh quang của Nam Triều, độc nhất vô nhị. Danh vọng của hắn giống như quyền thế của hắn, đều được người đời tôn thờ kính ngưỡng.
Nhưng giờ phút này, khi mà hắn cởi bỏ lớp chiến giáp kia, lộ ra một mặt khác của hắn mà không ai biết, cũng chỉ có nàng biết được, đằng sau danh vọng và quyền lực chói lọi, trên người hắn chính là những vết sẹo ngang dọc chằng chịt.
Những vết sẹo lớn nhỏ lưu lại trên người hắn từ khi hắn còn là một cậu bé giống như chứng tích, chứng kiến hắn đã vượt qua núi thây và biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/2782406/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.