Bên ngoài cổng lớn của Cao phủ, một chiếc kiệu màu lam không có gì nổi bật lẳng lặng đậu ở đó, ngoại trừ hai dư phu ở phía trước và phía sau, chỉ có Cao Thất khoanh tay đứng đó.
Cao Kiệu trong triều phục mũ quan hai tay ôm khuê đã ngồi ngay ngắn trong dư từ sớm, thấy Lý Mục đi ra thì gật đầu về phía hắn, buông mành dư xuống, kiệu dư bắt đầu đi.
Lý Mục nhận lấy cương ngựa từ tay hạ nhân, xoay người lên ngựa, hơi tụt lùi lại phía sau.
Một dư một con ngựa dưới ánh ban mai mơ hồ tỏa ra ánh sáng lam nhạt, bọn họ đi về phương hướng cung Kiến Khang.
Lạc Thần đứng sau cánh cửa, nhìn bóng lưng của người ngồi trên lưng ngựa và người ngồi trên dư dần dần biến mất trong ánh nắng bai mai tranh tối tranh sáng, ngước mắt lên nhìn về phương hướng cung thành cao lớn hùng vĩ sừng sững nơi xa xa kia.
Từ lúc nàng bắt đầu nhớ được, nơi đó, nàng đã ra vào không biết bao nhiêu lần rồi, quen thuộc đến mức thậm chí nhắm mắt lại cũng sẽ không bị lạc ở trong đó. Nhưng trên thực tế, nếu như nghĩ về nó một cách cẩn thận, nơi đó chẳng phải giống như một ảo ảnh giữa những đám mây, hư vô mờ mịt và không thể tiếp cận hay sao?
Trong tòa cung thành được tạo nên từ vô số gian cung điện hoa lệ lộng lẫy đó, đã từng có không biết bao nhiêu lần quân thần triều hội rồi. Buổi triều hội ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/2782402/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.