Đây là một bức thư Cao Kiệu để lại cho Lạc Thần. 
Điều đầu tiên ông nói là ông hy vọng lá thư này sẽ được niêm phong mãi mãi, bởi vì một khi nó được mở ra, đó sẽ là một cảnh mà ông không muốn thấy nhất sẽ xảy ra trong triều đình. 
Tiếp theo ông nói, vào năm chưa đến nhược quán ông đã tiếp quản vị trí gia chủ Cao thị, thân ở địa vị cao, nửa đời cống hiến cho triều đình, biết rõ tệ nạn của môn phiệt, hẹp hòi của hoàng thất, năm đó Bắc phạt thất bại, ngoại trừ năng lực của bản thân ra thì cản tay phía sau cũng chưa chắc không phải là xiềng xích. 
Cao Kiệu nói với con gái, cha không phải là không oán không hận triều đình, cũng không phải là chưa từng nỗ lực, nhưng mà điều có thể làm lại cực kỳ hữu hạn. Thân là gia chủ Cao thị, ngay từ khi sinh ra đã mang sẵn thân phận địa vị cao có liên hệ sâu xa nhiều thế hệ giữa hoàng thất và môn phiệt, đứng trước du quan đã ăn sâu bén rễ, ông muốn làm một vị quan tốt nhưng lại thiếu quyết đoán, muốn làm tuần lại nhưng rồi lại phụ thương sinh và thiên hạ. Làm quan hơn hai mươi năm, trong ngoài đều khốn đốn, chẳng khác nào một sự dằn vặt. Theo tự đánh giá của ông, ông có chí cao lực lớn nhưng lại không hoàn thành được việc gì, nhìn khắp Nam Triều, danh sĩ qua sông nhiều hơn cá diếc, có thể khiến thiên hạ thái bình dân chúng an ổn ông chưa từng thấy một ai. Cho đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/2782379/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.