Bọn họ đã xa nhau quá lâu rồi, lâu đến mức giống như nước mênh mông trời xa xôi.
Lạc Thần đã từng nghĩ đến rất nhiều lần cảnh nàng và hắn gặp nhau. Tới ngày ấy rồi, nàng sẽ dùng ngọc bội để trang trí tai và tóc mai, lấy than xanh để vẽ hàng thúy mi, mặc một chiếc váy có hình phượng hoàng đôi, châu sáng ngọc lệ. Nàng muốn ánh mắt đầu tiên của hắn sẽ nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, vào lúc này, khi nàng đang bồi hồi ở bên bãi sông, trong lòng thầm oán hận vì núi sông xa cách khiến cho hai người cách trở, thì hắn lại xuất hiện ở nơi chân trời phía xa lao về phía nàng.
Thứ duy nhất ngăn cách hai người là bãi sông dài phủ đầy ánh hoàng hôn vàng.
Bóng dáng hắn thật uy nghiêm, bước đi thật mạnh mẽ, đôi mắt hắn nhìn nàng đầy kinh ngạc đến ngỡ ngàng khó tin, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú giống như ánh hoàng hôn bao phủ toàn thân hắn, mang theo một tia ấm áp, nhưng nó cũng có một sức mạnh vô cùng trực tiếp đánh vào lòng người.
Ngay giây phút này, Lạc Thần quên hết tất cả.
Nàng đứng bên bờ sông, yên lặng nhìn Lý Mục phóng ngựa xuyên qua bãi sông tiến về phía mình.
– A Di ơi!
Khi nghe tên mình thốt ra từ miệng hắn, cuối cùng nàng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào bờ mi.
Lang quân của nàng cuối cùng đã trở về rồi, và gặp nàng ở bên bờ Lạc Thủy đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/2782364/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.