Những chiếc bánh Hồ ném xuống đất bị gió và nắng thổi tung là khẩu phần ăn duy nhất họ nhận được hằng ngày, đó là tất cả những gì có thể giữ cho họ khỏi chết đói. Không chỉ vậy, các lính canh còn cố tình ném đồ ra khỏi tầm tay của họ, khi những người chết đói chịu đựng sự sỉ nhục đưa tay ra để lấy, dáng vẻ chật vật thảm bại của họ trở thành nguồn trêu chọc và làm trò cười cho binh lính Vinh Khang. 
Đến ngày thứ ba, trời bắt đầu mưa, bùn và nước chảy khắp hố chôn, tình trạng thê thảm của tất cả những người bị chôn dưới đất không thể diễn tả bằng lời, có người bình thường gầy yếu hơn đã không thể trụ được nữa mà ngất đi. 
Tin tức truyền tới ngoài thành, Cao Dận phẫn nộ không tả được. 
Dẫu y vô cùng thất vọng với tông thất, quan viên cùng sĩ tộc trong thành đang gặp nạn, nhưng trong những người này có không ít từng là người quen cũ của mình, bị hạ nhục, bị bỏ đói, y làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ được? Hơn nữa là dù những người này bị chôn tập thể là gieo gió gặt bão, nhưng còn có rất nhiều là binh lính bởi vì thượng quan vô năng mà phải hạ vũ khí đầu hàng, về tính về lý y đều không thể bỏ mặc. 
Cao Dận hận không thể lập tức công thành nhưng lại sợ, nhất thời không quyết định được, may mắn thay, rất nhanh y đã nhận được tin tức từ phương Bắc. 
Lý Mục sau khi đánh bại Lưu Kiến tại Hồn Nguyên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-giang-hoa-nguyet/2782333/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.