Sau khi đưa Bạc Hà về nhà, Hàm Thiền từ từ trở nên lạnh lùng, rồi quay trở lại trường học.
Mọi thứ yên bình tĩnh lặng, cây khô ở quảng trường nhỏ vẫn lấp lánh ánh sáng.
Hơi thở âm u kia vẫn chưa tan biến hết.
Gió đêm làm tung bay góc áo màu trắng ngà của thiếu niên, rồi lại rơi xuống.
Hắn nhắm mắt, cảm nhận dòng chảy của hơi thở trong không khí.
Hơi thở này rất quen thuộc. Vẻ mặt thiếu niên thay đổi khó lường, bóng dáng dần dần biến mất.
Trong một tháng qua, Bạc Hà đã dẫn Hàm Thiền ra ngoài vài lần, dạy cho hắn biết tất cả kiến thức về cuộc sống hiện đại, để hắn có thể tạm thời không bị lộ ra.
Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ ngắn.
Buổi trưa, Bạc Hà đang giúp mẹ bưng đồ ăn thì chuông cửa reo.
Bạc Hà vội vàng đi mở cửa, bóng dáng quen thuộc mà xa lạ hiện ra trước mặt.
Thiếu niên mặc chiếc áo T-shirt trắng đơn giản, quần dài màu đen, trông rất tươi mát, mái tóc dài trước kia giờ đã cắt ngắn, giống như một học sinh trung học bình thường.
Đây là lần đầu tiên Bạc Hà thấy Hàm Thiền với vẻ ngoài này, trái tim cô đập nhanh hơn, mời hắn vào nhà.
Hắn có khuôn mặt đẹp, mặc gì cũng hợp.
"Hàm Thiền chào chú, chào cô, cháu là Hàm Thiền, bạn học của Bạc Hà." Thiếu niên lễ phép chào hỏi bố mẹ Bạc Hà.
Mẹ Bạc Hà nở nụ cười rạng rỡ, mời Hàm Thiền vào nhà: "Vào ngồi đi, lần trước nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-duoc-bac-ha/3404065/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.