Gió tuyết dần dần lớn, cuối cùng dấu chân ở lại trên đường núi bị lấp.
Bồ Tát đi theo Thẩm Y kia đã nhanh chóng về Bồ Tát đường, đem những gì hôm nay nhìn thấy báo cáo cho chưởng môn công tử Tát Châu.
"Dạ Ly Tước không có hiện thân?" Tát Châu một lần nữa xác nhận.
Bồ Tát tướng thành thật trả lời: "Hồi chưởng môn công tử, không có." Vừa dứt lời, liền nhìn thấy ba muội muội vỗ tuyết rơi trên vai, từ bên ngoài đi vào.
Đại muội Đàm Mặc cười nhạo nói: "Vô ích, đi theo một đoạn đường, tiểu muội a, lần sau lại xuất ra loại chủ ý này, phải suy nghĩ hai lần rồi mới làm."
Nhị muội Đàm Vũ ho nhẹ hai tiếng, ý bảo đại tỷ chớ kích thích tiểu muội.
Đàm Vân biết đại tỷ chính là miệng không tha người, nàng cũng lười so đo với nàng. Chỉ là cúi đầu, vẫn suy nghĩ cái gì đó.
Tát Châu thấy cô nghĩ đến nhập thần, nhịn không được hỏi: "Tiểu muội, đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Hôm nay ngôn hành cử chỉ của Thẩm Y không khác gì ngày thường, một đoạn đường này nếu nói có chỗ nào không thích hợp, cũng chỉ có Phong Nguyệt Lâu kia. Tạ công tử nhận ra xiêm y của đệ tử Thiên Phật môn, trên đường cái nhiều người như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác chọn Thẩm Y đi vào nếm rượu? Về Tạ công tử, Đàm Vân đã tò mò nhiều năm, nàng cũng từng hỏi Tát Châu, Tát Châu lại một chữ cũng không chịu tiết lộ, cho đến bây giờ, lòng hiếu kỳ của nàng tăng lên không ít,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-dinh-tuyet/922252/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.