Biên tập: Mr.Downer
Diệp Duy Viễn cũng không biết chính mình đã đi xuống bậc thang đá này được bao lâu.
Lửa xanh âm u trên đầu lẳng lặng rực cháy, chiếu sáng khu vực nhỏ bé dưới chân y.
Tất cả thật yên tĩnh, y nghe thấy nhịp tim được khuếch đại vô số lần của chính mình, ồn ào như sắp ù tai. Thương tích của y quá nặng, theo dòng máu chảy bị ma vật hút vào, khí lực cả người gần như cạn kiệt, vì để tránh bản thân ngã xuống, y không thể không vịn vách tường, chậm rãi di chuyển cơ thể.
Cái bóng cô độc từ dài đến ngắn, vòng đi vòng lại, tựa như vĩnh viễn vô tận.
Đột nhiên, cơn gió khô nóng thổi tới từ sâu. Y ngửi được mùi hôi của lưu huỳnh cùng diêm tiêu trong gió, không nhịn được che miệng ho sặc sụ. Ho xong, y nhìn thấy một mảnh máu thẫm màu trong lòng bàn tay mình, ánh mắt u ám mù mịt.
Không khí bắt đầu lưu động cũng có nghĩa là —— Lối ra đang ở trước mắt. Y không dừng bước, điểm sáng yếu ớt phía trước trở nên càng lúc càng rõ ràng. Đi đến bậc thang cuối cùng, rời khỏi con đường hầm âm u dài thênh thang, đợi đến khi đứng vững trên mặt đất rồi quay đầu lại, Diệp Duy Viễn phát hiện con đường mình từng đi đã hoàn toàn biến mất, tựa như chưa bao giờ tồn tại.
Trước mắt y là một cảnh sắc hoang vu: Thành trì bị vây giữa sông hào khô cằn, rừng cây hồ dương tàn tạ thê lương không biết đã chống chịu bao nhiêu năm bão cát, hiện tại đã hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-dinh-tu-man-sinh/40831/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.