Từ Lễ Khanh từ dưới nước trồi lên, hô hấp dồn dập vì đã nhịn thở quá lâu, thở hổn hển. Oanh Oanh còn thở gấp hơn hắn, nhưng là vì khoái lạc dâng trào.
Hai người không nói gì, một người đứng, một người ngồi, cùng nhau thở dốc một hồi. Sau đó Từ Lễ Khanh bước ra khỏi bồn tắm, Oanh Oanh cũng lấy lại sức, từ trong nước đã hơi lạnh đứng dậy, định mặc y phục nhưng bị hắn ngăn lại.
"Cứ trần truồng đi." Oanh Oanh chần chừ, nhưng thấy hắn cũng ướt áo không thể mặc, liền kìm nén sự ngượng ngùng mà tuân theo.
Nàng có chút xấu hổ che đi hai điểm hồng nhanh trên ngực, tránh ánh mắt như có thực chất xâm lược của đại thiếu gia, ngồi xuống bàn.
Trên đó, là bữa tối Xuân Nhi mới mang đến. Thực ra giờ cơm đã qua từ lâu, nhưng...
Đúng lúc đại thiếu gia hỏi: "Sao đến giờ này mới dùng cơm?"
Oanh Oanh vô thức nhìn về phía côn th*t của hắn đang cao ngạo, cũng không chắc chắn: "Chàng... ta..." Nàng không thể nói ra, lại chỉ vào miệng mình, ra dấu: "Còn muốn nữa không?"
Từ Lễ Khanh kỳ diệu hiểu được: "Là vì ta muốn cắm vào miệng nàng?"
Oanh Oanh cúi mắt, giải thích nhỏ nhẹ: "Quá... quá dài, ta sợ ăn nhiều sẽ bị nghẹn mửa."
Từ Lễ Khanh không phủ nhận cũng không đồng ý, ánh mắt chuyển đến đôi môi của nàng, ánh mắt âm u, đột nhiên hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Ban ngày hắn sai tên sai vặt đến truyền lời, hỏi cũng là câu này. Oanh Oanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-de/3417727/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.