Ngồi ở vị trí chủ nhà, đại phu nhân tựa hồ có điều muốn nói, nhưng lại nhẫn nại không thốt lên lời.
Bà ta luôn cho con trai mình mặt mũi, huống chi lại vào lúc này. Từ lão gia bệnh nặng, đại thiếu gia vừa mới nắm quyền, việc bà cần làm chính là ủng hộ hắn, chỉ là vài bữa ăn mà thôi, nhà họ Từ không đến nỗi không nuôi nổi.
Từ Lễ Khanh lát nữa còn có việc, cần phải ra ngoài, nhanh chóng cho mọi người tan sớm, chỉ còn lại hắn và đại phu nhân.
Mẫu thân hắn đã mất sớm, đại phu nhân là mẹ kế, sau khi vào cửa không bao lâu thì phát hiện không thể sinh con, từ đó luôn nuôi hắn như con đẻ.
Nhưng dù sao cũng có một bức tường ngăn cách, hai mẹ con suốt những năm qua luôn giữ kính trọng nhưng thiếu vắng sự thân mật, lúc này ở riêng với nhau, cũng không có gì để nói.
Từ Lễ Khanh nói đơn giản về mục đích của chuyến đi này, muốn làm ăn gì, đại phu nhân nghe không hiểu lắm, cuối cùng chỉ dặn dò: "Lễ Khanh, con yên tâm đi, lão gia và nhà này, mẫu thân sẽ giúp con chăm sóc tốt."
Từ Lễ Khanh hành lễ, cúi người cáo lui.
-
Ánh mắt thiếu đứng đắn của nhị thiếu gia luôn quanh quẩn trên người nàng, Oanh Oanh sợ hắn lại làm điều không chính đáng, vừa nói giải tán, nàng liền như con thỏ vụt chạy đi, vượt qua mọi người, thuận lợi trở về viện nhỏ hẻo lánh của mình.
Trong viện ngoài nàng ra, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-de/3417704/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.