Từ lúc bắt đầu Đường Uyển đã cảm thấy không nên mang Hòa Quân tới phòng trọ của mình. Nhưng tại vì anh không chịu nổi Hòa Quân làm nũng, nhất thời bị choáng váng đầu óc nên mới đồng ý vô điều kiện rồi mang cậu tới đây.
Bây giờ anh nghe cậu hỏi vậy, trong lòng than thở, hời hợt nói. "Buổi tối ở đây không lạnh, anh mặc quần áo dày hơn là được rồi." Anh nhìn Hòa Quân, lộ ra một nụ cười. "Em xem đi, ở đây lâu như vậy rồi mà có đổ bệnh đâu."
Chuyện may mắn nhất là Đường Uyển không đổ bệnh.
Thân thể của thanh niên chưa tới 30 luôn tốt như thế, dù tới thành phố S chịu đựng bao nhiêu khổ sở anh cũng chưa từng đổ bệnh.
Hòa Quân không hỏi nữa, nhìn chằm chằm Đường Uyển. Cậu không biết phải cười làm sao nữa, nụ cười của cậu ở trong mắt Đường Uyển còn khó coi hơn so với khóc, nhưng làm sao được?
Anh chẳng biết nói cái gì để an ủi Hòa Quân.
Dưới tình trạng này, có nói gì cũng vô dụng.
Lần thứ hai trong đời Đường Uyển cảm thấy bất đắc dĩ. Trong lòng anh chua xót lan tràn khắp nơi.
Vợ chồng nghèo trăm chuyện đau thương.
Anh biết bây giờ Hòa Quân đang lặng lẽ đau lòng cho anh, nhưng đau lòng ấy lại khiến anh càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, Hòa Quân nằm trên giường anh ngủ một giấc, ăn một bữa cơm rồi hai người về bệnh viện.
Bầu không khí khi ăn cơm không nặng nề như trước, Hòa Quân nở nụ cười, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995391/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.