Ban đêm, Đường Uyển nằm trên giường suy nghĩ về tấm thiệp kia.
Không cần nghi ngờ gì nữa, tấm thiệp đó là do Hòa Quân viết.
Lần đầu tiên anh nắm bắt được ý nghĩ của Hòa Quân.
Trong ký ức của anh, ban đầu Hòa Quân không thích đổ bệnh. Lúc bảy, tám tuổi, lúc Hòa Quân còn là đứa nhỏ được anh chiều chuộng, cậu rất thích đi chơi đây đó, có lúc anh còn ngạc nhiên về sức khỏe của cậu. Sau khi đổ bệnh lại không hoạt bát như thế nữa.
Hòa Quân chỉ có thể nằm trên giường.
Cuộc sống như thế sao Hòa Quân thích cho nổi?
Sau đó Hòa Quân không nói gì nữa.
Hình như là từ lúc Lâm Giai Âm rời đi, Hòa Quân bắt đầu trở nên trầm tĩnh.
Cậu trở nên vô dục vô cầu.
Nhưng hóa ra cũng không phải như thế.
Đường Uyển nhìn trần nhà, yên lặng than thở.
Sau khi anh đọc những lời cậu viết, bản thân anh cảm thấy rất chấn động. Lúc anh ý thức được bản thân mình đang để Hòa Quân nằm trên giường bệnh một mình, anh biết Hòa Quân sợ. Nhất định là cậu cảm thấy cô đơn lạnh giá.
Trong đầu anh nghĩ tới bóng dáng lẻ loi của cậu, nhìn cậu ngồi trong bóng đêm rồi dần trở nên khô héo, tim anh lại bắt đầu đau đớn.
Đúng vậy, anh cảm thấy đau đớn rồi, giống như anh đang đứng nhìn cậu héo tàn theo thời gian.
Anh sợ chuyện như thế xảy ra.
Thật ra, Hòa Quân không cần đưa thiệp cho anh, cũng không cần nói thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995380/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.