Hòa Quân có cảm giác nếu như Đường Uyển xuống núi, anh sẽ không bao giờ trở về nữa.
Lần này cũng vậy.
Chỉ là dưới núi không có Lâm Giai Âm mà thôi.
Có một số chuyện xưa nay vẫn không có cách nào thay đổi, Đường Uyển sớm muộn gì rồi cũng sẽ xuống núi. Chỉ có điều trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới, lý do thúc đẩy Đường Uyển xuống núi lại là cậu.
Thế nên chẳng có cách nào ngăn cản.
Hai người cuối cùng rồi cũng phải rời khỏi đây, như Adam và Eva rồi cuối cùng cũng phải rời khỏi Vườn Địa Đàng.
Cậu giấu mặt mình vào chăn, đôi mắt mở lớn. Cậu sẽ không làm Hòa Quân của trước đây, không nôn nóng bất an, không cãi vã cùng Đường Uyển, cậu cứ thế mặc kệ Đường Uyển mà thôi.
Ở đây suốt đời, đó là chuyện duy nhất cậu muốn làm.
Tuy rằng…
Vẫn cảm thấy không đủ.
Đường Uyển bước đi trên phố, dưới chân là nước của tuyết tan còn đọng lại, xung quanh là những người qua lại cầm túi lớn túi nhỏ.
Xe cộ trên trấn nhiều hơn, người trẻ tuổi cũng như vậy. Họ đều mặc quần jeans, đi giày thể thao, có cả những cô gái uốn tóc xoăn. Lúc bọn họ lướt qua người anh, Đường Uyển còn có thể nghe được tiếng cười nói của bọn họ.
Tuổi Đường Uyển cũng không lớn, nhưng anh lại chẳng hợp để hòa lẫn vào đám người ấy.
Anh mặc áo bông cũ kỹ, dáng người lại cao lớn. Trên miệng anh luôn nở nụ cười nhưng không quá lộ liễu, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995355/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.