Hòa Quân lẻn ra ngoài nhưng Đường Uyển lại không ngăn cậu lại.
Lúc anh thấy Hòa Quân trốn đi, anh tiến lên chào hỏi thầy giáo, ý là để anh dẫn Hòa Quân đi. Đường Uyển biết, chỉ có cách này mới không làm nhà trường hoảng loạn không thấy Hòa Quân.
Sau khi nói chuyện với thầy giáo xong, Đường Uyển sải chân muốn đi theo đứa nhỏ kia.
Bởi vì Hòa Quân không chạy được, thế nên rất nhanh anh đã tìm thấy cậu.
Cái công viên này rộng lớn như vậy, vượt quá cả sự tưởng tượng của cậu, cậu lần mò hai lần mới có thể đi ra được công viên.
Hòa Quân đã quên cái công viên này không phải là con đường bằng phẳng, đây là một vùng núi nhỏ, sau đó bị người ta san bằng rồi xây lên công viên. Lúc bọn trẻ lên núi, vì vui vẻ nên cũng chẳng cảm thấy mệt. Lần này một mình cậu đi, cảm thấy mệt cũng chỉ nghỉ ngơi, uống vài ngụm nước rồi lại trốn đi.
Hòa Quân bệnh nặng mới khỏi, thân thể chịu được mệt mỏi này mới là lạ.
Đường Uyển đứng ở phía sau cau mày nhìn Hòa Quân, muốn đem đứa nhỏ này về rồi dạy dỗ một trận, tuy nhiên đầu tiên anh phải biết được cậu muốn làm gì.
Sau đó mới có thể cho cậu một bài học thỏa đáng.
Ở trong thị trấn này đã có một phần được quy hoạch hóa, cạnh công viên có một khu thương mại, chuyện này là do Hòa Quân nghe được từ miệng thầy giáo. "Cạnh công viên có một khu thương mại, không gì là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995308/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.