Chuỗi lục lạc nhỏ treo trên mắt cá chân mảnh khảnh của Lâm Xuân, khi cẳng chân xanh như ngọc đong đưa, mang theo tiếng lay động của lục lạc, ở trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng chuông càng thanh thúy và rõ ràng.
Mắt cá chân nhỏ một tay có thể nắm lấy, phảng phất dùng thêm một chút lực, liền có thể bẻ gãy.
Giống như là nhào bột, có thể xoa nát dễ dàng ở trong lòng bàn tay hắn.
Thiếu nữ trước mắt mở to cặp mắt vô tội như nai con kia, lông mi rung rung, nhìn hắn, dường như đã mất ý thức. Nàng rất nhanh thay đổi sắc mặt, lộ ra một chút sợ hãi.
“Không…” Đôi môi hồng nhuận của nàng khẽ nhếch lên, thốt ra một câu không hề có lực uy hiếp, ngược lại càng giống như thủ đoạn dụ dỗ người khác.
Tạ Minh Tranh cúi người, ngậm lấy đôi môi ướt át tươi đẹp kia.
Đôi mắt nàng cũng biết nói chuyện, thay thế cho cái miệng không nói chuyện được, đang mắng hắn.
Tạ Minh Tranh biết nàng đang mắng cái gì, đồ háo sắc, kẻ cặn bã…
Nàng càng mắng hăng, hắn càng thêm hưng phấn.
Hắn xâm chiếm mỗi một tấc môi lưỡi của nàng, phảng phất công phá thành trì nàng, vào phía sau cửa thành liền càn quét tất cả mọi thứ.
Lâm Xuân bị hắn bắt nạt tàn nhẫn, hai tròng mắt chứa nước, nức nở, vẫn đang mắng hắn.
Ánh đèn màu bạc phản chiếu bóng người, dừng ở cửa sổ phía tây, tiếng gió xào xạc, thổi chiếc chuông vàng trên mắt cá chân Lâm Xuân, âm thanh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-cung-canh-minh/2742008/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.