“À, tôi đã về rồi đây.” Lý Nguyễn ngượng ngùng cười, lên tiếng chào. Ánh mắt Cố Kỳ Nguyên thâm trầm nhìn cô, khiến cô cảm thấy chột dạ.
Cố Kỳ Nguyên không trả lời, chỉ là tiếp tục trừng mắt nhìn Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn nhìn đồng hồ, mới tám giờ, không muộn lắm nhỉ?
“Vậy, tôi nấu cho cậu một bát mì nhé?” Lý Nguyễn cẩn thận từng li từng tí hỏi. Thực ra cô cũng đâu cần chột dạ, ra ngoài ăn một bữa cơm xã giao với đồng nghiệp là việc quá đỗi bình thường.
“Không muốn.”
Lý Nguyễn sững sờ, chỉ thấy Cố Kỳ Nguyên bĩu môi, nói tiếp, “Muốn hai bát.”
Lý Nguyễn im lặng, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
“Buổi tối cậu vẫn chưa ăn cơm à?”
Cố Kỳ Nguyên hừ một tiếng, không nói gì.
Đây là ngầm thừa nhận.
Ở trong lòng Lý Nguyễn không ngừng lắc đầu, vội vàng bước nhanh đến phòng bếp. Đến nhà bếp, cô đột nhiên quay đầu lại, “Vậy giữa trưa cậu ăn cái gì rồi?”
Cố Kỳ Nguyên không trả lời, vẫn mím môi nhìn cô như cũ.
Trong lòng Lý Nguyễn có dự cảm không tốt, “Chẳng lẽ trưa nay cậu cũng chưa ăn gì hả?”
Lúc này Cố Kỳ Nguyên mới nhẹ gật đầu như hờn dỗi, lại hừ lạnh một tiếng.
“Đồ ăn ở căn tin không phải cũng rất ngon sao, xuống ngay tầng dưới ăn cũng nhanh mà.” Lý Nguyễn cẩn thận nhớ lại, hình như cô chưa từng nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên ăn ở nhà ăn công ty.
“Hôm qua đã ăn thử.” Cố Kỳ Nguyên lạnh nhạt trả lời.
Chắc là cậu đói đến quay cuồng, tâm tình cũng không tốt. Lý Nguyễn lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-am/221705/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.