Chương trước
Chương sau
Lý Nguyễn cúi đầu, nhu thuận đứng bên cạnh Cố Kỳ Nguyên, dường như không nghe thấy anh đang nói gì.
Nguyễn Vận Hủy cắn môi dưới, chịu đựng sự tủi thân nồng nặc dưới đáy lòng. Cô ta nhếch mép, nở một nụ cười vừa như cười vừa như khóc, trầm thấp nói: “Anh rể, anh đang nói đùa với em sao?”
“Nói đùa?” Cố Kỳ Nguyên nhếch môi, nhìn chằm chằm Nguyễn Vận Hủy: “Tôi chưa từng nói đùa với người lạ.”
“Anh rể, sao em lại là người xa lạ chứ? Chúng ta là thân thích mà.” Nguyễn Vận Hủy cắn môi, ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên, vẻ mặt đáng thương.
“Thân thích?” Nụ cười trên mặt Cố Kỳ Nguyên càng tươi hơn, đột nhiên nét mặt anh chuyển thành khinh thường: “Có đôi khi, thân thích còn không thân mật bằng người lạ.”
Nói xong, một tay Cố Kỳ Nguyên đẩy xe, một tay kéo Lý Nguyễn rời đi, không quan tâm người đứng sau đang khóc hay cười, tự mình chạy đến bên cạnh lại bị người ta vả mặt, thật là.
Đi được vài bước, vẫn không thấy Lý Nguyễn lên tiếng, Cố Kỳ Nguyên đột nhiên cảm thấy thấp thỏm. Anh quay đầu liếc nhìn Lý Nguyễn rồi lại vội vàng chuyển đầu, ho nhẹ một tiếng mới dám nói: “Này, vừa rồi anh đối xử tàn nhẫn với em họ em như vậy, em sẽ không tức giận chứ?”
Lý Nguyễn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Hiện tại mới nói chuyện này, anh không chê chậm hả?”
“Giận thật hả?” Cố Kỳ Nguyên nhanh chóng liếc nhìn Lý Nguyễn: “Vậy, vậy lần sau anh sẽ khách sáo hơn một chút.”
“Không, em chê anh quá khách sáo.” Lý Nguyễn cười khẽ, không thấy khúc mắc nào trên mặt cô.
Tính cách của Chu Lan vốn am hiểu được nước lấn tới. Mặc dù bình thường Nguyễn Vận Hủy vốn khinh thường cách cư xử của mẹ mình, nhưng trong xương cốt dù thế nào cũng là mẹ con ruột thịt, bỏ đi lớp áo thanh cao bên ngoài, cô ta cũng rất am hiểu việc không buông tha con mồi.
“Sau này nếu nó vẫn muốn đến, em sẽ nói rằng anh không đồng ý. Nếu như anh lại hung ác thêm chút nữa thì có khi về sau chỉ cần nhắc đến tên anh là có thể dọa nó chạy, giúp em bớt không ít chuyện.”
“Chẳng phải nó là họ hàng của em sao? Đối xử như thế thật sự không sao chứ? Chỗ cha mẹ vợ em có thể giải thích rõ ràng được à?” Cố Kỳ Nguyên vẫn thấy lo lắng, anh sợ Nguyễn Vận Hủy về nhà mách lẻo, làm hỏng hình tượng cao lớn của anh trong lòng cha mẹ vợ.
“Lời nói đều đã nói hết rồi, bây giờ anh mới lo lắng đến việc này có phải muộn quá rồi không?” Lý Nguyễn mỉm cười nhìn Cố Kỳ Nguyên đang hơi thấp thỏm: “Yên tâm đi, mẹ em khách sáo với bác gái đều xem ở mặt mũi của ông bà ngoại với bác trai, vì ngày thường cũng cần bà ấy tốn nhiều công sức để chăm sóc cho ông bà ngoại. Nhưng dù thế cũng không có chuyện em lúc nào cũng phải nhường nhịn em họ.” Lý Nguyễn cười trấn an Cố Kỳ Nguyên.
Huống hồ, nếu như mẹ cô mà biết chuyện Nguyễn Vận Hủy âm thầm có ý nghĩ không nên có với Cố Kỳ Nguyên, sợ rằng sẽ là người đầu tiên nhảy dựng lên chém người ấy chứ.
“Người thân cũng giống như bạn bè, phải nhắc đến duyên phận. Người không nói chuyện được thì không cần miễn cưỡng.” Lý Nguyễn nói vô cùng tùy ý.
Chờ mấy năm nữa ông ngoại bà ngoại qua đời, bác gái không có khả năng sẽ không làm loạn lên, bà ta là loại người vì một phân tiền cũng muốn ầm ĩ một trận. Mặc dù ông bà ngoại tích góp không nhiều, nhưng có ít còn hơn không, nhất là mấy năm nay, ngày lễ ngày tết mẹ cô đưa không ít lì xì.
Cô vẫn còn nhớ ông ngoại từng nói phải chia đều cho bác cả và Nguyễn Mẫn, nhưng về sau bác gái hung hăng náo loạn một trận, nói là ở nông thôn không có đạo lý con gái đã gả ra ngoài kế thừa gia nghiệp, làm Nguyễn Mẫn tức giận gần chết: Thế sao lúc phụng dưỡng người già và xử lý hậu sự lại không phân biệt con trai con gái hả?
Đời này, Lý Nguyễn không cảm thấy có thể may mắn thoát khỏi, cho nên đến lúc đó cả đời không qua lại với nhau xem như khá tốt, mặt mũi gì đó đều không cần quan tâm.
Hiện tại, chỉ là bắt đầu xa lánh sớm thôi. Thêm nữa, cô và Nguyễn Vận Hủy vốn không có nhiều tình cảm. Ngược lại là cô sợ bốn năm này, Nguyễn Vận Hủy ở lại thành phố H một mình sẽ thường thường đến tìm mình. Nếu như cô ta có thể bị Cố Kỳ Nguyên dọa chạy là tốt nhất.
Đúng rồi, cô còn phải dặn dò mẹ một tiếng, đừng đưa số điện thoại của cô cho một nhà bác cả.
Lúc tính tiền, Lý Nguyễn nhìn về phía sau, không phát hiện Nguyễn Vận Hủy, hy vọng cô ta có thể biết khó mà lui.
Hai người trở về nhà, Lý Nguyễn ngồi trên sô pha phòng khách, thoải mái lật xem báo Đô thị. Báo Đô thị báo là báo tuần, không đề cập đến tin tức thời sự, chỉ nói tin đồn giải trí, lượng tiêu thụ không hề tệ. Lý Nguyễn cũng từng mua, trong báo mỗi tuần sẽ giới thiệu một công thức nấu ăn.
Cố Kỳ Nguyên cho rằng Lý Nguyễn lại đang xem công thức nấu ăn, quay người đi vào phòng ngủ tắm rửa.
Lý Nguyễn lật vài tờ liền thấy tin đồn trong giới hào môn. Mặc dù của cải nhà họ Chu kém nhà họ Phạm, nhưng tỉ lệ lên báo lại cao hơn Phạm thị, cơ bản đều là tin tức giải trí, lần này xem như chiếm diện tích lớn nhất trang bìa.
Lý Nguyễn nhìn kỹ xong, cau mày, nhất thời nghĩ không thông, nhưng lập tức lại thả lỏng.
Đời trước, Mạnh Tử Dịch thuận lợi thắng kiện, đời này cô ta bị tố cáo ngoại tình, nhà họ Chu yêu cầu ly hôn. Đời trước, bởi vì Lý Nguyễn ngăn trở, Đỗ Dịch Trạch không đón Mạnh Tử Dịch vào nhà, nhưng một đời này, nhà họ Chu cung cấp ảnh chụp Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch ở chung, lấy làm chứng cứ ngoại tình trong lúc hôn nhân của Mạnh Tử Dịch, mà ảnh chụp Mạnh Tử Dịch cung cấp chỉ là ảnh chồng trước của cô ta tìm vui trong quán bar mà thôi. Mặc dù ôm mấy cô gái, nhưng người người ở thành phố H đều biết Chu thiếu phong lưu phóng khoáng, chỉ đi uống chút rượu rồi ca hát chút thôi. Đều là bạn bè cả, lúc trước Chu thiếu đi du học ở Mỹ cho nên tác phong hơi mang kiểu Mỹ.
Bài báo của báo Đô thị thật thú vị, không biết chế nhạo nhà họ Chu hay là Mạnh Tử Dịch.
Mặc dù ảnh chụp Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch được đăng báo và không nhắc đến tên Đỗ Dịch Trạch trên bài, nhưng ảnh chụp rất rõ ràng, chỉ cần là người quen biết Đỗ Dịch Trạch thì đều có thể nhận ra. Trái lại, ảnh chụp Chu thiếu không quá rõ ràng, bởi vì chụp lén trong quán bar và ánh sáng lờ mờ, có điều nhà họ Chu không hề phủ nhận.
Lý Nguyễn nghĩ, hẳn là Mạnh Tử Dịch vốn muốn cố ý giữ lại, không nhất định phải lấy ra, nhưng lần này bị đánh trở tay không kịp nên chỉ có thể dùng cái này làm chứng. Nhưng so với ảnh chụp nhà họ Chu lấy ra thì hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Lý Nguyễn không biết nên cảm thán thám tử tư nhà họ Chu mời lợi hại hay thiết bị chụp lén cao cấp. Ngoài ảnh chụp hai người Đỗ Mạnh xuống từ cùng một chiếc xe và cùng đi vào một tòa nhà ra, thậm chí còn có ảnh hai người cười đùa trong phòng khách chụp từ ban công.
Mặt khác, còn có hàng xóm cùng tòa và bên bất động sản làm chứng: Chỗ bất động sản này đứng tên bạn trai của Mạnh Tử Dịch, đồng thời lúc trước anh ta sống một mình, bây giờ hai người lại ở cùng nhau.
Nhà họ Chu có gia thế lớn, luật sư được mời cao cấp hơn rất nhiều, loại kiện cáo này không có khả năng không thắng. Bây giờ, Mạnh Tử Dịch thậm chí còn không dám đáp lại tố cáo. Cô ta khóc lóc kể lể với phóng viên, mình bị bạo lực gia đình nên mới bất đắc dĩ tìm bạn bè hỗ trợ, trốn vào nơi ở của bạn. Nhưng cô ta không khởi tố ly hôn trước, đã bỏ qua thời cơ tốt nhất.
Ai ai cũng có thể đoán được, cô ta chỉ là muốn dùng cái này để kiếm nhiều chút phí chia tay thôi. Bây giờ, cái mất nhiều hơn cái được.
Sau khi bỏ tờ báo xuống, Lý Nguyễn cúi đầu nhìn mấy tấm ảnh chụp trên báo, nhẹ nhàng cười.
Thật tốt quá, bây giờ cô không có bất cứ quan hệ nào với bọn họ, cô có thể đứng ở thân phận người xem bị loại tin lá cải này trêu chọc vui vẻ, đây là chuyện kiếp trước cô không dám tưởng tượng.
Tầm này kiếp trước, Mạnh Tử Dịch tính toán ly hôn và đòi tiền phụng dưỡng kếch xù, mà chồng của Lý Nguyễn cô lại bôn ba cả ngày vì cô ta, thậm chí công ty cũng không quan tâm. Gia đình nhỏ mà cô tốn sức kinh doanh từ đây bị thủng lỗ chỗ.
Cô đã từng nghĩ đến việc chặn ngang một chân vào chuyện của Mạnh Tử Dịch, tưởng tượng đến việc Mạnh Tử Dịch và Đỗ Dịch Trạch trăm phương ngàn kế tính toán, cười đến cuối cùng lại phát hiện chỉ là công dã tràng, cô cảm thấy kết cục như vậy cũng rất tốt, không muốn lại để chuyện của bọn họ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Không nghĩ tới, bây giờ cô lại có thể sớm nhìn thấy kết cục càng ngoài dự đoán, thậm chí khiến cả Đỗ Dịch Trạch cũng dính vào.
Khó trách mẹ Đỗ Dịch Trạch muốn khóc.
Con trai từ nhỏ ưu tú không cần mình bận tâm, cố tình lại té ngã trên đường tình yêu hôn nhân, bây giờ càng là bị dính dáng chặt chẽ với người phụ nữ như Mạnh Tử Dịch. Nếu như chuyện này bị làm lớn lên, truyền đến thành phố N thì nói không chừng chẳng còn cô gái tốt nào bằng lòng lấy anh ta.
Lý Nguyễn cảm thấy, mẹ Đỗ Dịch Trạch còn phải đau lòng nữa. Cô không cảm thấy lúc Đỗ Dịch Trạch đối mặt với một Mạnh Tử Dịch vừa ly hôn vừa mất mát sẽ nguyện ý buông tay. Thậm chí anh ta sẽ có thể cảm thấy, việc hai người bị chụp hình cho nên làm hỏng thanh danh của Mạnh Tử Dịch đều là lỗi của anh ta đi? Nói không chừng, sau khi tin này bị đăng lên báo thì sẽ nói với Mạnh Tử Dịch là để anh ta phụ trách.
Kỳ thật, Đỗ Dịch Trạch vẫn luôn muốn phụ trách cả đời Mạnh Tử Dịch, từ trước đến giờ đều là Mạnh Tử Dịch từ chối. Nhưng trải qua chuyện kết hôn ly hôn, không biết Mạnh Tử Dịch sẽ còn ra vẻ thận trọng nữa hay không, dù sao, ước vọng câu một con rùa vàng* của cô ta về cơ bản không còn khả năng thực hiện.
*Con rùa vàng (nguyên văn là kim quy tế – 金龟婿): từ dùng để chỉ con rể có thân phận cao quý. Tuy nhiên, ở hiện đại, hàm nghĩa “quý” đang dần dần yếu bớt, mà hàm nghĩa “phú” đang có xu hướng tăng lên từng ngày.
Có thể đối với một số người, rất dễ dàng đạt được lại không muốn quý trọng, dù sao thì người kia sẽ luôn ở chỗ đó, không rời không bỏ chờ đợi mình.
Giống như kiếp trước cô đối với Đỗ Dịch Trạch, giống như hai đời Đỗ Dịch Trạch đối với Mạnh Tử Dịch.
Ngây ngốc, đều là người không thấy rõ.
Lý Nguyễn khép lại báo Đô thị, đặt lên kệ báo chí, tâm trạng vô cùng tốt đứng lên đi vào phòng ngủ chính. Có thể không quan tâm đọc như tin tức giải trí, loại cảm giác này không hề tệ!
Kịch bản đảo ngược này đương nhiên là có người vui có người buồn.
Hiện giờ Lý Nguyễn vứt việc không liên quan đến mình sang một bên, mà bên phía Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch thì đóng cửa từ chối tiếp khách, thậm chí không dám mở cả rèm cửa, rất sợ lại bị chụp, nhưng bây giờ mới thả xuống thì có ích lợi gì đâu. Mạnh Tử Dịch khóc lóc muốn dọn đi, nhưng Đỗ Dịch Trạch nhiều lần giữ lại. Thực ra, Mạnh Tử Dịch không có chỗ nào để đi, dưới danh nghĩa cô ta một không bất động sản, hai không xe, thậm chí công việc cũng không có.
Bọn họ nghĩ không thông, rõ ràng công trình kiến trúc gần đây cũng cách hơn mấy ngàn mét, sao lại chụp rõ như vậy được?
Mà bên nhà họ Chu kỳ thật cũng nghĩ không thông, những ảnh chụp Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch ở chung do ai chụp, ai đưa đến tay bọn họ.
Nhưng mặc dù bọn họ không hiểu, cũng biết tình thế này có lợi cho bọn họ, trực tiếp tìm luật sư khởi tố.
Mà Cố Kỳ Nguyên thì lén lút gọi điện thoại trong phòng ngủ chính, khen ngợi thiết bị của thám tử tư nào đó thật là tốt, không hổ là đồ đám paparazzi ở Hongkong chuyên dùng để chụp lén khu biệt thự nhà giàu ở xa trên ngọn núi lớn, quá đỉnh!
Anh không biết vụ ly hôn của thiếu gia thứ năm nhà họ Chu lên đầu báo Đô thị, nhưng anh đã đưa chứng cớ có lợi nhất vào trong tay anh cả nhà bọn họ, không có chuyện người nhà họ Chu bao che nhất có thù tất báo nhất sẽ rủ lòng thương bỏ qua cho đôi “gian phu dâm phụ.”
Quá sảng khoái rồi đúng hay không?
Cố Kỳ Nguyên chỉ cần nhận được kết quả cuối cùng, không quan tâm đến quá trình của vụ ly hôn này. Bởi vậy người vừa cúp điện thoại lại bắt đầu tính kế: Cuối tuần này nên đi nghỉ phép ở chỗ nào?
Sau khi đi du lịch cổ trấn hai ngày, Cố Kỳ Nguyên sâu sắc cảm thấy ra khỏi nhà có tình thú đặc biệt riêng!
~ Hết chương 73 ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.