Lý Nguyễn bị lăn lộn đến hơn nửa đêm, đến khi bị ôm lên giường, cô lăn trái phải một vòng rồi ôm chăn ngủ thiếp đi. Cố Kỳ Nguyên cảm thấy thỏa mãn, tắm rửa xong cũng lên giường ôm Lý Nguyễn say giấc nồng. Lịch trình ngày thứ hai là đi leo núi. Lý Nguyễn có đặt đồng hồ báo thức, nhưng đến khi đồng hồ báo thức reo không ngừng thì cô lại cau mày nhắm hai mắt muốn ngủ nướng. “Heo lười! Còn chưa chịu thức dậy hả!” Giọng Cố Kỳ Nguyên ngay bên tai, hơi thở của anh thậm chí còn phả lên gương mặt Lý Nguyễn, nhưng cô không chịu nhúc nhích, giả bộ không nghe thấy. Cố Kỳ Nguyên bật cười, nặng nề vỗ vỗ xuống chỗ ** của Lý Nguyễn dưới chăn: “Một khắc ** giá trị ngàn vàng, nếu như em cảm thấy để những người còn lại vừa chờ chúng ta vừa đoán mò vì sao chúng ta đến trễ cũng không sao thì em cứ tiếp tục ngủ đi, anh thì sao cũng được.” Lý Nguyễn khẽ cắn môi. Cố Kỳ Nguyên đương nhiên là sao cũng được, da mặt anh dày hơn cô nhiều! Cô thực sự nghĩ không ra, vì cái gì mà cô thì tinh thần uể oải, còn người rõ ràng làm việc hết mình hơn lại có tinh thần phấn chấn, dáng vẻ vừa như được tẩm bổ rất tốt? Trong lòng cô cảm thấy bất bình nhưng vẫn bĩu môi mở mắt ra, đưa tay lên đẩy đầu anh một phát. Cố Kỳ Nguyên bắt lấy tay Lý Nguyễn kéo cô ngồi dậy, vuốt vuốt đỉnh đầu lộn xộn của cô, “Cố lên nào! Go go go!” Lý Nguyễn rời khỏi giường, đứng trước gương trong phòng tắm nhíu mày. Cô luôn cảm thấy mình nhìn có phần tiều tụy, dáng vẻ ngủ không đủ giấc. Nhiều người nhìn thấy bọn cô trở về khách sạn sớm như vậy mà giấc ngủ của cô vẫn không đủ, lý do trong đó không khó để đoán ra. Tối hôm qua, xong việc lần đầu cô đã thấy mệt mỏi muốn ngủ. Nhưng Cố Kỳ Nguyên vẫn chưa thỏa mãn, ôm cô không thả, cho dù cô có la hét “Ngày mai còn phải leo núi nữa!” cũng vô dụng, người đã từng nếm qua rồi căn bản chẳng thèm quan tâm đến gì nữa. Giờ phút này Lý Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy căm giận, cầm bàn chải đánh răng hung tợn chải. Cố Kỳ Nguyên đã ăn mặc chỉnh tề dựa vào lớp thủy tinh trong suốt, dù bận vẫn ung dung nhìn Lý Nguyễn cách một lớp thủy tinh. Anh híp mắt, nhớ lại dư vị mất hồn đêm hôm qua. Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài chơi, cũng là lần đầu tiên hai người họ cùng nhau ở trong khách sạn. Cảm giác này quả nhiên có hơi khác so với khi ở nhà! Cố Kỳ Nguyên nhìn đôi mắt óng ánh mang chút tức giận của Lý Nguyễn, suy nghĩ lung tung: Lần sau nên đi đâu đây? Nghe nói có một loại nhà nghỉ rất có tình thú? Lần trước hình như anh thấy một quảng cáo, trong thành phố H có một nhà nghỉ cao cấp mới khai trương, trong phòng còn có cả bể bơi! Đến khi hai người bước vào phòng ăn buffet sáng thì chạm mặt không ít gương mặt quen thuộc. Từng người đều chào hỏi qua với Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn, lúc này tâm trạng của cô mới tốt hơn. Những người trẻ kia hiển nhiên là tối hôm qua phóng túng, à, không phải, là đi chơi đêm quá mức nên ai cũng ngủ trễ. Hiện tại bọn họ đều mang dáng vẻ buồn ngủ, so sánh ra, Lý Nguyễn trông có vẻ có tinh thần hơn nhiều. “Nghe nói quán bar nơi này cũng rất thú vị, có vài ca sĩ khá có trình độ. Đáng tiếc.” Lý Nguyễn khẽ thở dài, đáng tiếc tất nhiên vì cô không có cơ hội trải nghiệm. Thực ra ngày trước cô đã từng đi qua đây. Trong trấn nhỏ cổ xưa, ngay cả quán bar cũng tinh khiết hơn trong thành phố, lặng yên đi chỉ vì nghe một khúc nhạc. “Nếu em thích thì lần sau chúng ta lại đến. Cả khách sạn này nữa, quả thực cũng không tệ lắm.” Cố Kỳ Nguyên ôm lấy Lý Nguyễn mỉm cười, gật đầu chào hỏi với tất cả mọi người, tâm trạng rất tốt. Tối hôm qua quả thực là anh đã rất ra sức làm việc, còn biến hóa đa dạng đủ kiểu. Thân thể thoải mái nên tâm trạng tất nhiên cũng tốt. “Hừ.” Lý Nguyễn chỉ có thể nhẹ giọng cho anh một câu đáp lại khinh thường. Nghe mấy lời này, hóa ra thứ khiến anh ấn tượng nhất và thích nhất sau chuyến du lịch này là khách sạn? Cố Kỳ Nguyên kéo tay Lý Nguyễn tìm một bàn trống ngồi xuống, sau đó săn sóc mà cầm bát đĩa lên đi lấy thức ăn. Bữa sáng Lý Nguyễn thích ăn đồ Trung, anh nhìn cũng không nhìn khu vực đặt bánh mì và bơ đã đi thẳng đến chỗ đặt cháo và bánh bao các loại. “Tổng giám đốc Cố, bánh mì hôm nay mới ra lò, rất tươi mới đó!” Lúc giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định vang lên gần anh, Cố Kỳ Nguyên đang cẩn thận bưng bát cháo gà sợi đặt lên đĩa, lại rắc thêm ít hành hoa thơm ngào ngạt, nhìn qua ăn rất ngon, bởi vậy anh cũng không để ý đến âm thanh nghe có vẻ hơi kỳ lạ này. Nhưng hiển nhiên ý chí của cô gái trẻ kiên định hơn tưởng tượng của anh. Vành mắt cô ta ửng đỏ, bờ môi trắng bệch, nhưng cô nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, tiếp tục nở một nụ cười ngọt ngao: “Tổng giám đốc Cố, nghe nói nhãn hiệu bơ này rất phổ biến ở Mỹ, không biết anh đã từng nếm qua chưa…” “Liên quan gì đến cô.” Cố Kỳ Nguyên vững vàng bê đĩa, liếc nhìn cô gái đứng sau lưng mình một lúc lâu mới loáng thoáng nhớ ra, hình như đây là người hôm qua chặn đường anh. Anh quay đầu nhìn về vị trí của Lý Nguyễn, đúng lúc đó tầm mắt lại bị ngăn trở. Cố Kỳ Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại nhìn về phía cô gái kia thì ánh mắt anh trở nên cực kỳ lạnh lùng. Lý Mặc cảm thấy trái tim mình hình như đang run rẩy, dường như bị đông lạnh đến phát run dưới ánh mắt của Cố Kỳ Nguyên. Cô ta đột nhiên muốn lùi bước, nhưng lại càng sợ sau này mỗi lần nhớ lại đoạn tình cảm chết non ngay từ đầu này lại thấy hối hận không kịp. Nếu không thử một lần thì cô ta không cam tâm! Lúc trước, mấy lần đi sượt qua người nhau, ánh mắt Tổng giám đốc Cố nhìn về phía cô ta rõ ràng rất dịu dàng, bây giờ đôi mắt ấy lại trở nên lạnh lẽo như băng, làm cô ta cực kỳ khó chịu! “Tổng giám đốc Cố…” Ánh mắt cô ta nhanh chóng chuyển từ đôi mắt sang lồng ngực của anh, bởi vì đang ngượng ngùng và căng thẳng, gò má trắng nõn vốn hơi tái nhợt nay lại hiện lên màu hồng nhạt, trông tươi non ướt át. “Trước khi cưỡng ép tỏ tình ở nơi công cộng, có phải là cô nên xác nhận tấm lòng của đối phương trước không?” Cố Kỳ Nguyên cong khóe môi, lại càng có vẻ lạnh lẽo: “Vì cái gọi là tình yêu mà lấy cớ, mặc kệ nguyện vọng của người khác. Cô như vậy khiến tôi cảm thấy vừa giống du côn vừa giống giặc cướp.” Cô gái thấy Tổng giám đốc Cố hiếm khi nói nhiều lời với mình như vậy, sắc mặt hốt hoảng, ánh mắt sợ hãi, bờ môi cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng Cố Kỳ Nguyên chỉ lạnh lùng lườm cô ta một cái rồi để lại lời cuối: “Sau này đừng đến gần nói chuyện với tôi nữa.” Tổng giám đốc Cố ngẩng cao cằm, lạnh nhạt quay người, không buồn để ý đến cô gái đang rưng rưng muốn khóc sau lưng mình. Con người ta phải tự làm nhục mình trước rồi mới đến lượt người khác sỉ nhục mình.* *Nguyên văn: Nhân tất tự nhục nhi hậu nhân nhục chi. Ý nghĩa: nếu như cậu cảm thấy người khác sỉ nhục cậu, nhất định là trước đó ở nơi nào đó cậu đã tự sỉ nhục chính mình. Cô ta cho rằng bản thân mình có chỗ nào hơn được Lý Nguyễn mà dám trước mặt bao người đi đào góc tường của Lý Nguyễn? Cô ta đang xem thường sức quyến rũ của Lý Nguyễn hay đang coi thường ánh mắt của Cố Kỳ Nguyên anh? Anh không những kén ăn mà còn kén người. Nếu như anh là kiểu người dễ rơi vào lưới tình như vậy thì anh cũng sẽ không lẻ loi tại nơi đất khách quê người nhiều năm như thế, cho dù tịch mịch chính là thứ dễ dàng ăn mòn lòng người nhất. Anh không phải là không muốn tìm một vòng tay ấm áp, chỉ là anh chưa từng để ai vào mắt thôi. Mặc dù thời điểm bây giờ hơi trễ, người trong nhà ăn không nhiều lắm, nhưng nhìn tương tác và vẻ mặt của hai người thì người thông minh một chút liền có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Đương nhiên, đối với Cố Kỳ Nguyên mà nói, chuyện này chẳng qua là chuyện không đáng nhắc đến, như dòng nước chảy qua không dấu vết, tương đương với việc anh đập đi một con ruồi chắn đường. Nhưng đối với Lý Mặc, chuyện này lại tương đương với trời sập một nửa. Thậm chí ngay cả hơi sức để liếc nhìn bóng lưng Cố Kỳ Nguyên cô ta cũng không có, cô nafg chỉ hồn bay phách lạc mà quay người về phòng. Thực ra Lý Nguyễn cũng để ý đến cô gái này, nhưng toàn bộ thời gian leo núi đều không thấy cô nàng này đến gần Cố Kỳ Nguyên. Mà chuyện xảy ra trong nhà ăn đến tận mấy ngày sau cô mới biết được từ chỗ Tiểu Đặng. Lúc đó, trong lòng Lý Nguyễn tất nhiên là vừa ngọt ngào vừa thỏa mãn. Mà lúc này, Cố Kỳ Nguyên không hề để tâm đến chuyện vừa rồi, chăm chú chọn phần đồ ăn Lý Nguyễn thích ăn rồi mang đến cho cô. “Em ăn trước đi.” Nói xong, anh quay người tiếp tục đi lấy bữa sáng của mình. Lý Nguyễn cúi đầu nhìn bàn ăn trước mặt mình, một bát nhỏ cháo gà sợi, một cái bánh bao nhỏ, một cái nem rán, một ly sữa bò nóng. Đây đều là đồ Lý Nguyễn thích ăn, lượng cũng phù hợp. Cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Kỳ Nguyên cách đây không xa đang cúi đầu kén chọn đồ ăn sáng, trong lòng thấy thật ngọt ngào. Vốn là thiếu gia Cố tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc không phân biệt được, hiện tại không chỉ biết làm việc nhà mà còn biết quan tâm chăm sóc vợ. Lại nói tiếp, vẫn là cô biết cách dạy chồng. Ăn sáng xong, mọi người tập hợp ở bãi đỗ xe, lúc kiểm kê nhân số thì có ba người xin nghỉ. “Nhất định là do tối hôm qua chơi quá muộn.” Tiểu Chu cười báo cáo nhân số với chủ nhiệm Mao và Cố Kỳ Nguyên. Cuộc sống về đêm của trấn nhỏ rất phong phú, quá nửa đêm vẫn có không ít quán bar và quán ăn khuya mở cửa, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả thành phố lớn. Tập hợp xong, mọi người dựa theo bản đồ đi đến Nam Sơn ở bên cạnh cổ trấn. Trên Nam Sơn có một con đường cổ, mấy năm nay cổ trấn dần được khai phá nên cũng theo đó mà hưng thịnh lên. Chân Lý Nguyễn giẫm lên những tảng đá xanh mang theo dấu vết của lịch sử, cảm thấy rất thú vị. Cô ngẩng đầu nhìn tán cây ngợp trời, tâm trạng cũng phấp phới theo những cơn gió rừng. Lúc trước, cô vì đủ thứ nguyên nhân mà bận rộn, cho dù đi nước ngoài công tác thì xong việc cô cũng chẳng bao giờ chịu bớt chút thời gian để đi chơi. Bây giờ nghĩ lại thấy quả thực không đáng để làm vậy, không biết cô đã bỏ lỡ bao nhiêu phong cảnh động lòng người. “Nơi này không tệ đúng không?” Cố Kỳ Nguyên thấy trong mắt Lý Nguyễn đầy ý cười, trên mặt anh không khỏi nở nụ cười theo: “Em thích leo núi thì cuối tuần chúng ta đi An Cát* đi. Khắp nơi đều là rừng trúc, leo lên đỉnh núi rồi nhìn xuống sẽ thấy cả một biển trúc màu xanh.” *An Cát (huyện) thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. “Được.” Lý Nguyễn nghe Cố Kỳ Nguyên miêu tả cũng thấy hứng khởi, nơi gần như vậy mà cô vẫn chưa từng đi qua, thật là đáng tiếc: “Cuối tuần chúng ta có thể tự lái xe đi du lịch, đi trong tỉnh trước nhé.” Lý Nguyễn tràn đầy hào hứng, cố gắng nhớ lại những địa phương cô từng nghe nói có phong cảnh không tệ. “Được.” Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn hào hứng thì mặt mày càng rạng rỡ, trong lòng lại không ngừng tính toán, có phải anh nên đổi chiếc xe khác rồi không? Muốn tự lái xe đi du lịch thì vẫn là chiếc SUV thuận tiện, cốp sau sẽ cần đựng nhiều đồ. Sau này có con rồi, ra ngoài còn có thể mang theo xe đẩy nhỏ hoặc xe đạp nhỏ. Hai người vừa đi vừa tán gẫu được một lúc thì Lý Nguyễn bắt đầu thở hổn hển. Leo núi thật sự là việc cần cả thể lực và sức chịu đựng, cố tình cả hai cái này Lý Nguyễn đều thiếu. “Em xem, có phải là bình thường em vận động quá ít rồi không?” Tay Cố Kỳ Nguyên nắm chặt Lý Nguyễn, cẩn thận bảo vệ cô ở cạnh mình. Mặc dù phong cảnh nơi này đẹp nhưng một bên khác của thềm đá lại chính là vách núi: “Chúng ta đổi chỗ đi.” Nói xong, Cố Kỳ Nguyên đi đến bên kia Lý Nguyễn, đổi thành Cố Kỳ Nguyên đi ở phía vách đá. Lý Nguyễn mím môi cười nhẹ, ánh mắt ấm áp nhìn Cố Kỳ Nguyên. “Sau khi về em hãy nỗ lực tập luyện đi, mới đi mấy bước đã không thở nổi.” Cố Kỳ Nguyên cau mày nói, nói đến đoạn sau khó tránh khỏi có chút tiếc nuối: “Cho nên nửa sau của tối hôm qua em mới không còn sức lực.” Mặt Lý Nguyễn đỏ lên, ánh mắt dịu dàng lập tức biến thành hung ác trừng người đi bên cạnh. Cái gì mà không còn sức lực? Nếu như không phải anh quá giày vò, sao cô lại mệt chết được! Cố Kỳ Nguyên bảo cô rèn luyện nhiều thêm chẳng lẽ là để sau này thể lực của cô tốt hơn, càng phối hợp tốt hơn? ~ Hết chương 70 ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]